Chương 112:
Ở Phệ Tâm Cốc, chỉ cần hơi lơ là là có thể mất mạng, cho nên Vũ Phù Quang rất ngạc nhiên khi thấy nàng thất thần.
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng Trình Tuyết Ý đưa tay nhận lấy hỏa hồn của mẫu thân, nói thẳng: "Đừng nói nữa, giúp ta hộ pháp."
Vũ Phù Quang mím môi, đôi mắt linh động trong veo không cam lòng chớp chớp.
Cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không nói một lời quỳ xuống, hộ pháp cho nàng.
Sau khi có được hỏa hồn của mẫu thân, việc tiếp theo cần làm là thỉnh Bạch Trạch đồ.
Việc thỉnh Bạch Trạch đồ cần phải thử vài lần, bởi vì nàng không chắc chắn Thẩm Nam Âm khi đó đã dùng trận pháp gì.
Hơn nữa, Bạch Trạch đồ đã hai lần bị sử dụng trực tiếp khi chưa điều tức hoàn thành, lần này xác suất thành công cũng sẽ không quá cao.
Nhưng vẫn phải thử, không thử thì sẽ không cam lòng, thời gian của nàng rất gấp gáp, sau này phải chạy trốn khắp nơi, không biết khi nào mới có thời gian rảnh rỗi để thử nghiệm.
Ngồi xuống, Trình Tuyết Ý đặt hỏa hồn trước ngực, cởi áo ngoài vì trời mưa to, chỉ mặc áo lót, vận chuyển Băng Tâm kiếm quyết, ép Bạch Trạch đồ chưa hoàn toàn ký sinh trên người nàng ra.
Bạch Trạch đồ ở trên người Thẩm Nam Âm cần phải đ.ộng tì.nh đến cực điểm hoặc sử dụng một số trận pháp mới có thể xuất hiện.
Đ.ộng tì.nh là lựa chọn thứ hai của nàng, nếu thử trận pháp không thành công, nàng mới tìm người song tu để thử.
Vũ Phù Quang khi thấy Trình Tuyết Ý c.ởi quần áo liền nhắm mắt lại.
Hắn quay người đi, lông mày hơi nhíu lại, hai tay kết ấn có chút căng thẳng.
Trình Tuyết Ý nghiêm túc thử các loại trận pháp theo trí nhớ của mình, nhưng đều thất bại.
Đây là lúc Bạch Trạch đồ còn chưa hoàn toàn ký sinh, đợi đến khi nó hoàn toàn phát triển trong cơ thể nàng, nàng có thể chịu đựng được hay không là một chuyện, còn có thể dùng trận pháp để mở ra nó hay không cũng khó nói.
Trình Tuyết Ý không cam lòng thử lại lần nữa, nước mưa lạnh lẽo tạt vào người nàng, khiến nàng run lên vì lạnh.
Nếu là trước kia thì đã có người sưởi ấm cho nàng, ôm nàng che chở cẩn thận.
Nhưng sau này sẽ không còn ai như vậy nữa.
Cũng không sao, dù sao nàng cũng đã quen tự mình làm mọi việc.
Có người để dựa dẫm mới là tình huống đặc biệt, nàng sẽ hồi tưởng, nhưng sẽ không lưu luyến hay hoài niệm.
Người khác không thể dựa dẫm, chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất.
Không biết qua bao lâu, Trình Tuyết Ý mở mắt, trời đã tối, tiếng chuông của Càn Thiên Tông vẫn chưa dứt, lòng nàng rối bời, cũng không thử trận pháp nữa.
Có nên thử phương pháp thứ hai không?
Vậy thì chọn ai đây?
Ánh mắt Trình Tuyết Ý chuyển động, lướt qua bốn người còn lại.
Vũ Phù Quang nhận thấy nàng đã tỉnh nhưng vẫn quay lưng về phía này, hắn thẳng lưng, cởi giày, cởi áo ngoài ấm áp đưa cho nàng.
Trình Tuyết Ý đưa tay nhận lấy, khoác lên người lạnh lẽo, hơi ấm ập đến, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tu vi đã hoàn toàn khôi phục, nhưng nàng đã tế Hỏa Linh Long đan cho bản mệnh kiếm của mình nên không thể tiếp tục cung cấp năng lượng cho cơ thể vốn sợ lạnh lại sợ nóng của nàng nữa.
Trình Tuyết Ý chậm rãi đứng dậy, Vũ Phù Quang cảm thấy nàng hẳn đã mặc xong quần áo, bèn quay người lại.
"A tỷ, sao rồi?" Hắn nhìn xung quanh, không thấy mẹ nuôi, cũng không thấy Bạch Trạch đồ.
"... Thất bại sao?" Hắn lẩm bẩm.
Trình Tuyết Ý không nói gì, ánh mắt lướt qua hắn rồi chuyển sang ba người còn lại.
Thừa Vụ là nữ, có thể trực tiếp loại bỏ, Khổ Trúc và Hàn Lâm tuy là nam, tướng mạo cũng không tệ, khi đối diện với ánh mắt của nàng đều cung kính, thành thật.
... Vẫn có thể coi là một lựa chọn.
Trình Tuyết Ý đang suy nghĩ thì Vũ Phù Quang đi vòng ra trước mặt nàng, chắn hai người phía sau.
"A tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy, nếu cần người làm việc gì, đương nhiên là để ta làm, bọn họ mới ra ngoài, lá gan còn nhỏ, không giúp được gì cho tỷ đâu."
Phù Quang sinh ra đã đẹp, là kiểu đẹp mà Khổ Trúc và Hàn Lâm không sánh được.
Hắn nhỏ tuổi hơn nàng một chút, dung mạo dừng lại ở tuổi mười tám mười chín, y phục đỏ phấp phới, vừa nhìn chính là bộ dáng thiếu niên lang khí phách hăng hái.
Cũng rất hợp ý nàng, nhưng đây là đệ đệ, nàng không xuống tay được.
Tuy nàng không phải người tốt gì, nhưng vẫn có điểm mấu chốt, loại chuyện này nàng thật sự làm không được.
"A tỷ?"
Vũ Phù Quang cố ý đến gần, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, hắn như không hề hay biết hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì, tỷ nói cho ta, ta lập tức đi làm cho tỷ."
... Ban đầu, bọn họ cũng từng đối chọi gay gắt, ra tay đánh nhau.
Sau đó hắn luôn bị nàng đánh bại, dần dần cũng bị khuất phục.
Hắn quyết định bái nàng làm lão đại, từ đó đi theo nàng làm tùy tùng, vào sinh ra tử.
Lúc đó Trình Tuyết Ý không muốn nhận tiểu đệ này, nhưng nàng đi đâu hắn cũng đi theo, rất nhiều lần đã giúp đỡ nàng, thậm chí có một lần suýt chết vì nàng, mẫu thân và nàng đã hao hết tâm lực mới cứu hắn trở về.
Từ đó về sau, nàng không còn đuổi hắn đi nữa.
Trình Tuyết Ý dời mắt, ánh mắt dừng lại trên Càn Thiên Tông ở phía xa.
Càn Thiên Tông mở hộ sơn đại trận, tiếng chuông cuối cùng cũng dần dần dừng lại, sấm sét trên bầu trời lại tụ tập ở đó, khiến người ta không thể nào bỏ qua.
"Ta phải đi một chuyến." Trình Tuyết Ý nghiêm túc nói: “Ngươi trông chừng ba người bọn họ, trước khi ta trở về, tuyệt đối không được ra khỏi trận pháp này."
Vũ Phù Quang nhíu mày: "A tỷ muốn đi đâu? Tỷ nhìn Càn Thiên Tông kìa, chẳng lẽ tỷ muốn đến đó? Tuyệt đối không được."
Bọn họ vừa mới trốn thoát khỏi đó, hiện tại Càn Thiên Tông đang canh phòng nghiêm ngặt, đi qua chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, tuyệt đối không được.
Trình Tuyết Ý đương nhiên biết, nhưng trong lòng nàng có chút không chắc chắn, vẫn muốn thử lại trận pháp với Bạch Trạch đồ, không đến đường cùng, sẽ không chọn phương án thứ hai.
"Ta có chừng mực, cứ nghe ta là được."
Vũ Phù Quang còn muốn nói gì đó, nhưng thân ảnh Trình Tuyết Ý đã biến mất trong nháy mắt.
Hắn đỏ mắt, nắm chặt tay, không cam lòng đuổi theo vài bước rồi lại thôi.
"Thiếu chủ—"
Ba người phía sau bước đến gần, gọi hắn một tiếng, bước chân của bọn họ vững vàng, không còn chút sợ hãi nào nữa.
Vũ Phù Quang giãn mày, sau một lúc lâu mới nói: "Chờ a tỷ trở về."
Hộ sơ đại trận của Càn Thiên Tông đã được mở, trận quang đáng sợ, khó mà đột phá.
Trình Tuyết Ý cũng không định trực tiếp đi vào, nàng chỉ muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng phải tính toán tình hình trước mắt, suy nghĩ xem có nên lẻn vào tông môn, tìm kiếm trận pháp mở ra Bạch Trạch đồ hay không.
Càng đến gần, càng cảm nhận được sự khác thường của sấm sét, nàng đã trải qua rất nhiều lần thăng cấp, biết lôi kiếp là như thế nào, tuy rằng lôi kiếp của Ma tộc và tu sĩ không giống nhau lắm, nhưng phần lớn đều là tu vi càng cao, lôi kiếp càng mạnh.
Có người đang thăng cấp sao?
Lôi kiếp này trông thật đáng sợ, còn mạnh hơn cả lần thăng cấp cuối cùng của nàng, nếu đây là do ai đó ngộ đạo, vậy tu vi chắc chắn không chỉ là Hóa Thần.
Nhân vật lợi hại như vậy, Càn Thiên Tông sẽ có ai?
Trình Tuyết Ý đang suy nghĩ, đột nhiên sững người.
Ánh mắt nàng xuyên qua trận quang của hộ sơn đại trận, nhìn thấy Trụ Tinh Đài trên đỉnh núi.
Giữa mưa gió bão bùng có rất nhiều người đứng ở đó, ai nấy đều mặc bạch y, rất dễ nhận ra trong bóng tối.
Trình Tuyết Ý lặng lẽ đến gần, không lâu sau liền biết sấm sét trên trời đến từ đâu.
Trụ Tinh Đài của Càn Thiên Tông, là nơi chuyên dùng để trừng phạt những đệ tử phạm tội không thể tha thứ, dù tồn tại nhiều năm nhưng chưa từng được sử dụng.
Không ai biết người lên Trụ Tinh Đài sẽ như thế nào, Càn Thiên Tông luôn luôn hướng về điều tốt đẹp, đa số đệ tử phạm lỗi, Giới Luật Đường đều có thể trừng phạt, còn chưa đến mức phải sử dụng Trụ Tinh Đài.
Nhưng hôm nay bọn họ lại dùng.
Trình Tuyết Ý nhìn qua đám đông dày đặc, thấy người bị trói chặt trong xiềng xích Trụ Tinh Đài.
Thẩm Nam Âm.
Là hắn.
Trái tim Trình Tuyết Ý bỗng thắt lại.
Mưa càng lúc càng lớn, dưới Trụ Tinh Đài đứng đầy người, Thẩm Nam Âm một mình đứng trên đài cao, cổ tay và mắt cá chân đều bị khóa linh liên khóa chặt, đề phòng hắn vì quá đau đớn khi chịu hình phạt mà chạy trốn.
Lục Bỉnh Linh ngự kiếm lơ lửng trên không trung, lặng lẽ nhìn đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn, nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp."
Thẩm Nam Âm nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, đó là ý tứ tuyệt đối không thay đổi.
Lục Bỉnh Linh không nỡ, muôn vàn suy nghĩ mâu thuẫn khiến ông giãy giụa không yên, khi thì nghĩ đến sư muội, khi thì nghĩ đến nữ nhi của sư muội, khi thì lại nghĩ đến Càn Thiên Tông và trách nhiệm của mình, cuối cùng chỉ nhìn Thẩm Nam Âm.
"Thôi." Ông thở dài: “Mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình."
"Nếu đây là điều ngươi muốn, vi sư sẽ thành toàn cho ngươi."
Hắn đã không thể thành toàn cho chính mình, vậy chỉ có thể cố gắng thành toàn cho người khác.
Lục Bỉnh Linh ném xuống một đạo phù chú, xoay người rời khỏi Trụ Tinh Đài, tốc độ không thể chậm trễ, đó là Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, chỉ cần đứng trên đài sẽ phải chịu hình phạt.
Ngay khi Lục Bỉnh Linh rời khỏi phạm vi Trụ Tinh Đài, sấm sét ầm ầm giáng xuống, Thẩm Nam Âm cao gầy nhưng so với Trụ Tinh Đài và khóa linh liên vẫn có vẻ rất nhỏ bé, tia chớp đánh xuống chiếu sáng thân ảnh vốn mơ hồ của hắn, Trình Tuyết Ý ở bên ngoài hộ sơn đại trận vì muốn nhìn rõ hơn còn đặc biệt dùng Thấu Thị Thuật lên mắt.
Danh Sách Chương: