Chương 93:
Trời tối rồi lại sáng, cho dù không có thần quang của Thần Khí tỏa ra, bên trong tịnh thất cũng sáng rực lên.
Mắt Trình Tuyết Ý ươn ướt, không biết trong lòng là kích động nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn.
Nếu Thần Khí chỉ là Thần Khí, cướp là được.
Nhưng nếu Thần Khí ký sinh trên người thì sao?
Giết người cướp của sao?
Giết Thẩm Nam Âm là ý nghĩ đã có từ lâu, nếu thêm cả cướp đồ thì càng không cần do dự.
Nhưng người trước mặt đang cố gắng ngồi dậy, tóc đen rối bời, làn da trắng như tuyết, khóe môi và cổ đều là máu tươi, đẹp đến mức yêu dị mà thuần khiết.
"Không sao, không sao." Hắn lau sạch máu trên người, sau đó ôm Trình Tuyết Ý vào lòng, cho dù hơi thở yếu ớt, nguy hiểm cận kề, hắn vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng: “Tỉnh lại là không sao rồi, đừng sợ."
... Có lẽ hắn coi dáng vẻ mắt ướt nhòa, luống cuống tay chân của nàng là sợ hãi.
Được rồi, nàng đúng là sợ hãi, chỉ là nguyên nhân khiến nàng sợ hãi không phải như hắn nghĩ.
Tay Trình Tuyết Ý vô thức ôm lấy eo hắn, người hắn thật sự rất lạnh, không còn chút hơi ấm nào như trước kia, khiến nàng nhớ đến nhiệt độ cơ thể của phụ mẫu sau khi chết.
Chỉ có người chết mới lạnh như vậy.
Trình Tuyết Ý cụp mắt xuống, Bạch Trạch đồ trên lưng hắn vẫn đang ở trạng thái mở ra, vết máu đỏ tươi chưa cầm được, Bạch Trạch đồ không thể đóng lại.
Tu vi của Thẩm Nam Âm hao tổn quá lớn, khiến cho quá trình cầm máu này trở nên vô cùng chậm chạp.
Nàng nhìn máu của hắn từ từ bị Thần Khí hấp thu, còn hắn thì đang mất đi sinh cơ.
Trình Tuyết Ý nghiêng đầu, chăm chú nhìn đôi môi tái nhợt và khuôn mặt của hắn, dù trong trạng thái này, hắn vẫn rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mờ mịt và ngơ ngác trong mắt hắn, là do mất máu quá nhiều sao?
Hắn là con cưng của trời, luôn luôn cường đại, có lẽ chưa từng trải nghiệm trạng thái suy yếu mong manh như bây giờ.
Tất cả là vì nàng.
Trình Tuyết Ý thấy cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được ho khan vài tiếng, Thẩm Nam Âm miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí.
Nàng nắm lấy tay hắn, định mở miệng quan tâm, nhưng lời nói ra lại thành thật hơn suy nghĩ trong lòng, nàng cứng nhắc hỏi: "Đại sư huynh, trên lưng huynh là cái gì vậy?"
Nàng rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh cứng đờ, ánh mắt trong veo lạnh lùng dừng lại trên người nàng, tình yêu thẳng thắn và chân thành trong đáy mắt khiến người ta tự thấy hổ thẹn.
"..." Hắn hít sâu một hơi rồi thở ra, thản nhiên nói: "Là Bạch Trạch đồ."
Vừa nói xong, hắn lại ngã xuống lên người Trình Tuyết Ý, ánh mắt mất đi tiêu cự và thần thái, không có cảm xúc, không có chờ mong, không buồn không vui, chỉ còn lại một mảnh hoang vu.
Trình Tuyết Ý nhìn hắn, nhưng hắn không còn nhìn nàng nữa, một lát sau, hắn nhắm mắt mệt mỏi ngủ say.
Lúc này Trình Tuyết Ý mới kiểm tra mạch của hắn, không xem không biết, vừa xem mới phát hiện hắn đã tiêu hao quá nhiều thần hồn chi lực, Kim Đan trong đan điền vì bị hút cạn năng lượng mà lâm vào nguy hiểm.
Nàng ngây người, bế hắn đặt lên giường, chiếc giường nhỏ này là chuẩn bị cho nàng nên khi hắn nằm xuống lại không đủ dài, đôi chân dài vô lực buông thõng xuống dưới.
Hắn thật sự bất tỉnh rồi, cho nên mới có thể để mặc bản thân thất thố như vậy.
Trình Tuyết Ý xoay người nhìn sau lưng hắn, Bạch Trạch đồ vẫn đang không ngừng hút máu, xem ra ngay cả Kim Đan rung chuyển cũng không đủ cho nó hấp thu.
Thần Khí này quả nhiên lợi hại, lực lượng hiến tế mà nó cần cũng thật khủng bố.
Thẩm Nam Âm đúng là điên rồi mới dùng nó để trừ ma cho nàng.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi, hắn gấp gáp làm gì chứ, sao không đợi tu vi khôi phục một chút rồi hãy nói?
Cả đời hắn vội vàng, dốc hết sức lực, sống không biết yêu thích điều gì, chết không biết tiếc nuối điều gì, vậy ý nghĩa nằm ở đâu?
Trình Tuyết Ý cau mày, tay đặt lên đầu tượng thần của Bạch Trạch đồ, vị thần minh nhắm mắt kia không cho phép người khác xâm phạm, nhưng nàng vẫn xâm phạm.
Nhân lúc Thẩm Nam Âm đang ngủ say, nàng muốn làm rõ sao có thể sử dụng được thứ này.
Nếu nó cần ký sinh trên người ai đó mới có thể bảo tồn, vậy chẳng phải chỉ có một cách là giết người cướp của sao?
Nó có thể ký sinh trên người một bán ma không?
Nếu không thể, chẳng lẽ nàng còn phải mang theo thi thể của Thẩm Nam Âm, hoặc là trực tiếp trộm hắn đi?
Nghĩ đến việc phải mang theo hắn suốt quãng đường trở về cứu người, Trình Tuyết Ý liền cảm thấy bực bội không thôi.
Bản thân nàng còn phải tính toán kỹ lưỡng mới có thể hoàn thành được việc này, bên cạnh lại mang theo một cái đuôi có thể phản loạn phá hỏng kế hoạch của nàng bất cứ lúc nào, không xảy ra vấn đề mới là lạ.
Không thể trộm Thẩm Nam Âm đi, vậy chỉ có thể nghĩ cách lấy đồ.
Bạch Trạch đồ dưới tay nóng rực, hẳn là nguyên nhân khiến cơ thể Thẩm Nam Âm lạnh lẽo.
Nhiệt độ đều bị nó hấp thu hết, sao hắn có thể ấm lại được?
Cứ tiếp tục thế này, dù hắn không chết vì kiệt lực, cũng sẽ bị chết rét.
Trình Tuyết Ý muốn mặc quần áo cho hắn, nhưng mặc vào rồi thì không thể kiểm tra Bạch Trạch đồ nữa.
Nhưng mặc kệ Thẩm Nam Âm bị lạnh cũng không phải là biện pháp, sau khi suy nghĩ một hồi, Trình Tuyết Ý cởi bỏ quần áo, chỉ mặc áo lót rồi nằm xuống, dùng da thịt của mình để sưởi ấm cho hắn.
Nàng tựa vào lồng ngực, còn đầu gối lên vai hắn, ánh mắt nhìn xuống, tay vẫn vu.ốt ve trên lưng hắn, tính toán khả năng cướp đoạt Bạch Trạch đồ sau khi giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình.
Thứ này chắc chắn không phải vốn đã ở trên người hắn, có lẽ là được chuyển từ chỗ Lục Bỉnh Linh sang.
Từ những lời nói giữa của Tô trưởng lão và Ngọc Bất Nhiễm, Tô trưởng lão rõ ràng biết rõ nội tình, còn Ngọc Bất Nhiễm thì nửa biết nửa không, có lẽ Tô trưởng lão có tham gia vào việc chuyển dời Bạch Trạch đồ.
Đúng vậy, bà là y tu lợi hại nhất đương thời, việc chuyển dời Bạch Trạch đồ sẽ tổn hại đến gân cốt, có bà ta thì sẽ rất an toàn.
Xem ra vẫn phải đi Bích Thủy Cung một chuyến.
Từ khi bái sư đến nay, nàng vẫn chưa có cơ hội đến thăm Tô trưởng lão và A Thanh.
Ánh mắt Trình Tuyết Ý tối sầm lại, nàng không muốn liên lụy và phản bội bằng hữu, vậy chỉ có thể làm kẻ ác đến cùng, mặc kệ bọn họ oán hận căm ghét.
Chỉ cần mọi người đều trách nàng thì sẽ không ai trách bọn họ.
Kể cả... kể cả Thẩm Nam Âm.
Trình Tuyết Ý chậm rãi rót linh lực vào lòng bàn tay, nàng cũng biết Băng Tâm kiếm quyết, thậm chí tu luyện đến mức độ không khác gì Thẩm Nam Âm.
Bạch Trạch đồ là chí bảo của Càn Thiên Tông, Băng Tâm kiếm quyết là kiếm pháp độc môn của Càn Thiên Tông, chỉ có những người ở cấp bậc như Thẩm Nam Âm và Lục Bỉnh Linh mới có thể tu luyện, có lẽ đây cũng là một trong những yếu tố then chốt để được Bạch Trạch đồ công nhận?
Trình Tuyết Ý thử rót linh lực của kiếm quyết vào Bạch Trạch đồ, quả nhiên cảm nhận được nó đang hấp thu lực lượng.
Nếu nó có thể tiếp nhận linh lực của Băng Tâm kiếm quyết thì dễ rồi, dùng kiếm quyết dẫn Bạch Trạch đồ ra, sau đó nghĩ cách tự mình khống chế nó.
Trước khi hành động vẫn phải đi Bích Thủy Cung một chuyến, xem ngoài việc Thẩm Nam Âm tự nguyện ra thì còn cách nào khác có thể khiến Bạch Trạch đồ xuất hiện hay không.
Dù sao chỉ khi nó xuất hiện lần nữa thì nàng mới có thể cướp đoạt, nếu không dù có nhiều biện pháp cũng vô dụng.
Hiện tại nàng vẫn chưa sở hữu bản mạng kiếm, cũng chưa trả thù Lục Bỉnh Linh, việc giải trừ áp chế sức mạnh của bản thân cũng cần thời gian, cho nên dù thế nào thì hôm nay cũng không thể trực tiếp cướp đoạt.
Chờ đợi.
Đã đợi gần trăm năm rồi, cũng không thiếu mấy ngày này.
Trình Tuyết Ý đã có tính toán trong lòng, linh lực dưới tay vẫn không ngừng rót vào, Bạch Trạch đồ muốn bao nhiêu nàng liền cho bấy nhiêu, một tay ôm lấy eo nam nhân bên dưới, ánh mắt rời khỏi lưng hắn, dừng lại trên lồng ngực hơi phập phồng kia.
Vẫn còn sống, chưa chết.
Trình Tuyết Ý vừa nghĩ vừa rót thêm chút lực lượng vào Bạch Trạch đồ, ánh mắt dời lên trên, nhận thấy sắc mặt Thẩm Nam Âm đã tốt hơn một chút, cơ thể cũng không còn lạnh nữa.
Nên dừng lại rồi.
Nàng vốn đã áp chế hơn một nửa sức mạnh, số còn lại cứ liều mạng rót ra ngoài thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Kế hoạch quan trọng đang ở phía trước, nàng nên tích lũy sức mạnh mới đúng, nhưng tay lại như không nghe lời, vẫn không ngừng truyền linh lực vào.
Thần quang trên Bạch Trạch đồ dần mất đi màu máu, ánh sáng của thần tượng dần dần mờ đi, Trình Tuyết Ý cũng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, nhưng tay vẫn không chịu rút lại.
Đột nhiên, cổ tay bị người ta nắm lấy, mạnh mẽ kéo ra khỏi lưng Thẩm Nam Âm, Trình Tuyết Ý bừng tỉnh nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đen láy sâu thẳm mà phức tạp của hắn.
"Đừng như vậy..." Giọng nói Thẩm Nam Âm khàn khàn đầy mệt mỏi: “Muội sẽ bị nó hút cạn. Ta không sao, cho ta chút thời gian là có thể dần dần khôi phục."
Trình Tuyết Ý muốn nói nàng làm vậy không phải vì hắn, nhưng dường như nàng thật sự đã làm vậy.
Ánh mắt lảng tránh, Trình Tuyết Ý vùi mặt vào cổ hắn, hít hà mùi hương nồng đậm trên người đối phương, sau khi Bạch Trạch đồ biến mất, mùi hương nồng đậm dần dần tan đi, không còn lan tỏa khắp nơi như lúc nó đang thịnh vượng.
Khoan đã.
Vậy nên mùi hương này là do Bạch Trạch đồ?
Trình Tuyết Ý mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cổ hắn, nhớ lại mùi hương nồng nàn đến mức thấm vào tận phế phủ khi trừ ma.
Danh Sách Chương: