Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62:

"Được rồi, ngươi đi sắp xếp đi, nhớ chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho tốt."

... Nghỉ ngơi.

Thẩm Nam Âm đã rất lâu rồi không ngủ.

Hắn ngẩn người một chút, lúc Tĩnh Từ Pháp Tôn định tiễn khách thì lại mở miệng.

"Sư tôn." Hắn khom người hành lễ, mím môi nói: "Đệ tử có một thỉnh cầu hơi quá đáng, mong sư tôn đáp ứng."

Thẩm Nam Âm theo Tĩnh Từ Pháp Tôn hơn trăm năm, chưa từng cầu xin điều gì.

Thấy hắn như vậy, Tĩnh Từ Pháp Tôn rất kinh ngạc, cũng rất hứng thú.

"Sao vậy?" Ông lập tức nói: “Muốn gì cứ nói, vi sư đều sẽ đáp ứng ngươi."

Thẩm Nam Âm luôn biết chừng mực, lần đầu tiên cầu xin, chắc chắn là chuyện không thể không nói.

Có thể khiến hắn làm vậy, Tĩnh Từ Pháp Tôn không định từ chối, dù khó khăn đến đâu cũng sẽ thử một lần.

Thẩm Nam Âm vẫn cúi người, nhắm mắt lại, cuối cùng nói ra điều mình canh cánh mấy ngày nay.

"Lần tuyển chọn đệ tử nội môn này, xin sư tôn bớt chút thời gian đến xem. Sư tôn cũng biết, lần này đệ tử đi Vô Dục Thiên Cung có mang theo một vị sư muội. Trình sư muội tuy ở ngoại môn, nhưng hành sự quyết đoán, đầu óc minh mẫn, thông minh nhanh nhẹn. Nàng đối mặt Thận Yêu không hề sợ hãi, ngộ ra kiếm ý, vượt cấp tấn giai, từ Luyện Khí trực tiếp lên Trúc Cơ, ngay cả lôi kiếp cũng không có. Tô trưởng lão đã xem qua cho nàng, cảnh giới của nàng rất ổn định, có thể thấy được nàng thật sự có duyên với kiếm. Hôm đó ở trước mặt Thận Yêu, thấy nàng dùng kiếm, ngay cả đệ tử cũng bị kiếm ý gột rửa, nếu sư tôn có thể đi gặp nàng một lần, biết đâu có thể..."

"Có thể thu thêm một đệ tử quan môn."

Thẩm Nam Âm quỳ xuống, dập đầu thật sâu.

Tĩnh Từ Pháp Tôn biết Thẩm Nam Âm có mang theo một sư muội ngoại môn đi Vô Dục Thiên Cung.

Vì chuyện liên quan đến nàng, đi theo thì đi theo, cuối cùng cũng bình an vô sự là tốt rồi.

Ông chưa từng nghĩ nữ đệ tử kia có quan hệ gì với Thẩm Nam Âm, dù sao ông nhìn Thẩm Nam Âm lớn lên, vừa là sư tôn, cũng như phụ thân, tính cách và chí hướng của đứa nhỏ này ông rất rõ ràng.

Cũng không phải chưa từng cân nhắc tìm cho hắn một mối hôn sự, nhưng hắn đã hơn trăm tuổi, mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu nữ tu tốt, hắn đều từ chối, không hề dao động, nên Tĩnh Từ Pháp Tôn cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.

Ông cũng rất vui vì đệ tử mình coi trọng nhất cũng giống như mình, nguyện ý cống hiến cả đời cho tông môn, không màng chuyện tình cảm, không nhiễm bụi trần.

Không ngờ, có một ngày hắn lại quỳ trước mặt mình, lần đầu tiên cầu xin mình, đi xem kiếm pháp của vị sư muội kia.

Tĩnh Từ Pháp Tôn im lặng hồi lâu, Thẩm Nam Âm cũng không ngẩng đầu lên nhìn sư tôn, chỉ chắp tay làm lễ tông môn, lại khom người nói: "Càn Thiên tông tuy có rất nhiều đệ tử ưu tú, nhưng đệ tử biết sư tôn luôn cầu hiền tài. Chỉ cần sư tôn gặp Trình sư muội, nhìn thấy kiếm pháp của nàng, sẽ không ngạc nhiên vì thỉnh cầu hôm nay của đệ tử."

Nói đến đây hắn mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Đệ tử không cầu sư tôn trực tiếp thu Trình sư muội làm đồ đệ, chỉ mong sư tôn bớt chút thời gian đến xem buổi tuyển chọn. Sư tôn thậm chí không cần xuất hiện, chỉ cần nhìn từ xa, sẽ hiểu vì sao hôm nay đệ tử lại làm như vậy."

Ra là vậy.

Tĩnh Từ Pháp Tôn hoàn hồn, nói như vậy, không phải vì tư tình mà cầu xin?

"Nếu thiên phú của nàng thật sự tốt như ngươi nói, tại sao lại ở ngoại môn?"

Thẩm Nam Âm dừng một chút rồi nói: "Trình sư muội bẩm sinh linh căn tạp, ưu điểm là ngộ tính cực cao, có duyên với kiếm. Khi nàng cùng Thận Yêu giao đấu, chỉ xem đệ tử thi triển một lần chiêu thức nhập môn của Băng Tâm Kiếm Quyết đã có thể thi triển y hệt, kiếm ý cuồn cuộn. Kiếm tu khó nhất chính là tu luyện ra kiếm ý của bản thân, Trình sư muội vừa cầm kiếm liền sinh ra kiếm ý, còn nhanh hơn cả đệ tử. Linh căn của nàng hiện tại cũng đã được thanh lọc nhờ một viên Hoả Linh Long Đan, là Hỏa linh căn thuần túy."

"Hoả Linh Long? Nàng gặp Hoả Linh Long ở đâu? Sao lại có đan dược?"

Tĩnh Từ Pháp Tôn bỗng nhiên có chút kích động, cau mày, đứng dậy khỏi ghế.

Thẩm Nam Âm thành thật nói: "Ở Vương Mẫu Sơn phía sau Vân Mộng Hiệp, đệ tử và nàng cùng nhau tìm được một con Hỏa Linh Long."

"Vương Mẫu Sơn." Tĩnh Từ Pháp Tôn hơi ngẩn người, một lúc lâu sau, ông ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: "Đó là nơi sư thúc của ngươi bế quan."

Thẩm Nam Âm im lặng, kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, mới nghe thấy Tĩnh Từ Pháp Tôn lên tiếng.

"Ngươi không phải vì tư tình mà cầu ta thu nhận nàng làm đồ đệ, mà là nàng thật sự có thiên phú được ngươi công nhận, vậy thì rất tốt." Ông chậm rãi nói: “Nam Âm, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Chưởng môn tương lai của Càn Thiên tông, điều này có nghĩa là một ngày nào đó vị trí đứng đầu tu giới cũng là của ngươi, ngươi đương nhiên cũng có thể xuất hiện tư tâm, nhưng phải biết rằng trước tư tâm và đại nghĩa, nên lựa chọn như thế nào mới là đúng đắn.

Một chút tư tâm nhỏ không phải vấn đề gì, ai mà không có tư tâm chứ?

Tĩnh Từ Pháp Tôn cũng vậy, có lẽ chỉ có Phật tu mới không có.

Nhưng khi tư tâm và đại nghĩa mâu thuẫn nhau, bọn họ đều phải biết nên lựa chọn như thế nào mới là đúng.

Thẩm Nam Âm ngẩng lên nhìn Tĩnh Từ Pháp Tôn, dường như nhìn thấy nỗi buồn vô hạn trong mắt sư tôn.

“Đệ tử ghi nhớ lời dạy của sư tôn."

"Đi đi." Giọng nói của Pháp Tôn bỗng nhiên già đi rất nhiều, lẩm bẩm nói: "Vi sư sẽ đến xem buổi tuyển chọn đệ tử lần này, ngươi không cần nói tên cho ta, tất cả đều xem nàng có bản lĩnh để vi sư nhìn thấy nàng hay không."

Có thể khiến sư tôn đồng ý đến mức này đã rất khó, Thẩm Nam Âm cung kính hành lễ, rời khỏi Thanh Hư Các.

Đi qua hành lang dài, chào hỏi từng người, Thẩm Nam Âm đi đến nơi cao nhất và yên tĩnh nhất của Thanh Hư Các.

Hắn đứng đó, cúi đầu nhìn mây cuộn mây tan dưới hành lang, ánh mặt trời như dát vàng.

Tư tâm.

Ngay cả sư tôn cũng nhìn ra hắn có tư tâm.

Sau này sẽ có càng nhiều người nhìn ra.

Thấy thì thấy, hắn cũng không muốn giấu diếm ai, giấu cũng không được.

Chỉ mong người nên thấy cũng có thể thấy.

Trình Tuyết Ý đang chuyên tâm tu luyện ở Bích Thủy Cung, hoàn toàn không biết Thẩm Nam Âm đang làm gì.

Buổi tuyển chọn đệ tử nội môn sắp đến, bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với Bạch Trạch Đồ lần này, nàng phải nắm chắc cơ hội tiến vào nội môn, đặc biệt là cơ hội đến bên cạnh Tĩnh Từ Pháp Tôn.

Tĩnh Từ Pháp Tôn đã nhiều năm không quan tâm đến việc tuyển chọn đệ tử, muốn trở thành đệ tử nhập thất của ông thật sự rất khó.

Nếu vậy, chỉ có thể chọn lựa chọn thứ hai, chọn đạo tràng khác gần Thanh Hư Các nhất.

Nghĩ kỹ lại, hình như trừ đạo tràng của Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm, những đạo tràng khác đều cách Thanh Hư Các khá xa.

Chẳng lẽ muốn nàng làm đệ tử của hai người này?

Vậy chẳng phải kém bối phận sao, nàng không để ý, nhưng người trong tu giới lại để ý.

Phong cảnh phía sau núi Bích Thủy Cung tuyệt đẹp, linh lực dồi dào, rất thích hợp để tu luyện. Trình Tuyết Ý đang ngồi giữa những bụi hoa, bỗng nhiên cảm thấy có tiếng bước chân phía sau, nàng nghĩ là sư tỷ đến hái thuốc nên mỉm cười quay đầu lại định chào hỏi, nhưng lại thấy thân hình cao lớn của Thẩm Nam Âm.

Ánh hoàng hôn chiếu xiên lên người hắn khiến hắn như phát sáng, chói mắt vô cùng, Trình Tuyết Ý không nhịn được nheo mắt lại.

"Đại sư huynh."

Nàng đứng dậy từ bụi hoa, phủi bụi đất trên người, chủ động chào hỏi.

Lần trước chia tay trong không vui, đã nhiều ngày hai người chưa gặp mặt, cũng không biết Thẩm Nam Âm nghĩ gì về việc nàng lỡ lời đêm đó.

Hắn một mình đến đây, chắc chắn không phải tình cờ, mà là cố ý đến tìm nàng.

Tưởng nói gì đó, Trình Tuyết Ý nghiêng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn ngẩn người đứng đó, hồi lâu không nói.

Thẩm Nam Âm tự biết giờ phút này hắn không nói nên lời là chuyện rất bình thường.

Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng sẽ mất đi khả năng ngôn ngữ.

Giữa biển hoa vô biên vô tận, cô nương mắt ngọc mày ngài hơi nghiêng đầu, ánh mắt lưu chuyển, mang theo vẻ ngây thơ mà cao quý, thần thái gần như không ai sánh bằng, còn đẹp hơn cả biển hoa vô tận.

Tiếng chim hót líu lo không dứt bên tai, Thẩm Nam Âm bước lên vài bước, chân đạp lên lớp bùn mềm mại của hoa, lòng cũng mềm nhũn như lớp bùn ấy.

"Đại sư huynh, sao huynh không nói gì?"

Hắn cứ im lặng mãi khiến Trình Tuyết Ý cảm thấy kỳ lạ trong lòng.

Nàng có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhưng hắn không ra chiêu thì có ý gì?

"Huynh đừng cứ nhìn ta mãi, nói gì đi chứ, đại sư huynh đến núi sau Bích Thủy Cung, chẳng lẽ là có việc gì sao?"

Nhìn nàng chớp mắt liên tục, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, Thẩm Nam Âm bỗng nhiên mỉm cười.

Nụ cười này khiến Trình Tuyết Ý hơi ngẩn người, ngơ ngác nhìn khóe môi cong lên của hắn, đôi môi hồng nhuận đầy đặn ướt át mềm mại, nàng biết mùi vị của nó ra sao.

Thẩm Nam Âm mở miệng, nói rõ tâm ý: "Không có việc gì. Xử lý xong công việc, thấy trời vẫn chưa tối nên muốn đến xem muội."

"..."

Lời nói này quá thẳng thắn, Trình Tuyết Ý rốt cuộc cũng nhận ra thứ mà nàng đã bỏ qua đêm đó.

Nàng mấp máy môi, còn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào thì Thẩm Nam Âm đã quay mặt đi, tai hơi đỏ lên nói: “Đến xem muội có chuyên tâm tu luyện không."

Thêm một câu bổ sung, hương vị ái muội liền tan biến không ít.

Nhưng hắn vội vàng đến đây, chỉ để xem nàng có tu luyện tốt hay không, cũng là một loại chân tình khó có được.

Trình Tuyết Ý rốt cuộc cũng mở miệng, nhẹ giọng nói: "Vậy đại sư huynh đã thấy chưa?"

"Thấy rồi." Thẩm Nam Âm đáp lại, nhỏ giọng nói: “Sư muội rất nỗ lực, muội làm rất tốt." 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK