Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 138:

Trình Tuyết Ý đi theo hắn vài bước, đột nhiên hỏi: "Ta không nghĩ đến chuyện đó, ta chỉ đang nghĩ, nếu sư tôn của huynh chết, huynh có trách ta không?"

Thẩm Nam Âm chắc chắn đã đoán được việc Lục Bỉnh Linh tẩu hỏa nhập ma có liên quan đến nàng.

Nếu Lục Bỉnh Linh chết vì tẩu hỏa nhập ma, nàng tất nhiên sẽ ăn mừng ba ngày ba đêm.

Nhưng dù sao đó cũng là sư tôn thân như phụ thân của Thẩm Nam Âm, sư tôn chết, đồ đệ sẽ đối đãi với kẻ thù giết sư như thế nào?

Nếu là Trình Tuyết Ý, nhất định sẽ báo thù cho sư phụ.

Thẩm Nam Âm sẽ lựa chọn như thế nào?

Hắn dừng lại vì lời nói của nàng, tay vẫn nắm chặt tay nàng không buông, chỉ quay đầu lại lặng lẽ nhìn nàng.

Có thể chỉ là một khoảnh khắc, cũng có thể là rất lâu, Thẩm Nam Âm mở miệng nói: "Người vẫn còn sống."

Trình Tuyết Ý nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

"Người vẫn còn sống, chưa chết. Tại sao ta phải trách muội."

"..."

Trình Tuyết Ý cau mày, chậm rãi nói: "Nhưng ông ta sắp chết rồi."

Ông ta không còn sống được bao lâu nữa, có khi chưa đợi được mẫu thân sống lại thì ông ta đã chết.

Trước khi chết, ông ta áp chế Chung Tích Ảnh, cho bọn họ thời gian tìm chứng cứ, cho Trình Tuyết Ý cơ hội hợp tác, là vì tương lai tiên ma chung sống, đây có thể là việc cuối cùng mà ông ta có thể làm.

Nhưng Trình Tuyết Ý sẽ không cảm kích.

Nếu không biết thân phận của nàng, Lục Bỉnh Linh có làm đến mức này không? Sẽ không.

Ông ta chỉ muốn chuộc tội mà thôi.

Thẩm Nam Âm nắm tay Trình Tuyết Ý rời đi, vừa ra khỏi cửa khách sạn, bọn họ liền gặp đám người Thừa Vụ, ba người ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay hai người đang nắm chặt, Thẩm Nam Âm mặt không đổi sắc mà dắt nàng đi.

Ba con ma không nhịn được đi theo, Trình Tuyết Ý ra hiệu cho bọn chúng quay về.

"Ngoan ngoãn đợi, nếu đợi được Phù Quang trở về thì bảo vệ hắn, giúp hắn chữa thương, nếu không đợi được hắn thì trốn đi, đừng xuất hiện."

Nàng dặn dò vài câu từ xa, ba con ma nhìn nhau, vẻ mặt uể oải xen lẫn chút hoang mang.

Ra khỏi khách sạn, Thẩm Nam Âm định dẫn nàng ngự kiếm, Trình Tuyết Ý nắm lại tay hắn: "Bây giờ không cần huynh dẫn ta ngự kiếm, thương thế của huynh vẫn chưa khỏi, ta dẫn huynh đi."

Ma khí bao trùm lấy hắn, đây không phải lần đầu tiên Thẩm Nam Âm bị ma khí cuốn đi, hắn bình tĩnh nhìn ma khí xung quanh, nói: "Muội bị kiếm khí phản phệ, không nên vận động linh lực thì hơn."

"Chuyện nhỏ." Trình Tuyết Ý khinh thường nói: “Trước kia là ta áp chế phần lớn linh lực nên mới yếu ớt, bây giờ khác rồi, chút thương tích nhỏ này ta lập tức có thể chữa khỏi."

Nàng nhìn hắn, có chút mất tự nhiên nói: "Còn huynh, đừng cứ chần chừ mãi không chữa thương, mau chóng chữa khỏi đi."

Thẩm Nam Âm dừng lại một chút: “Ừ" một tiếng.

Hắn không nói muốn đi đâu, nhưng Trình Tuyết Ý cũng không cần hắn nói, hai người đi chưa được bao lâu, trong lòng nàng đã có dự tính sẽ đi đâu tìm chứng cứ.

Ma khí di chuyển với tốc độ cực nhanh, Thẩm Nam Âm cũng không có thời gian chữa thương trên đường, hắn dứt khoát không làm gì cả, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt trong làn ma khí của Trình Tuyết Ý.

Vô tình chạm mắt với nàng, Thẩm Nam Âm sững người một lúc, nghe nàng hỏi: "Huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

"Sư tôn của huynh bây giờ đúng là vẫn chưa chết, nhưng ông ta sắp chết rồi, ta có thể nói thẳng với huynh, chuyện người tẩu hỏa nhập ma là do ta làm, ta chưa từng làm chuyện gì mà lại đổ oan cho người khác, ta cũng không sợ thừa nhận những chuyện mình đã làm."

"Đợi ông ta thật sự chết rồi, có lẽ huynh sẽ không trách ta." Trình Tuyết Ý suy nghĩ một chút, thất thần nói: “Nhưng lỡ đâu huynh sẽ không còn đối xử tốt với ta như bây giờ thì sao?"

Nàng luôn cảm thấy Thẩm Nam Âm là vật trong tay mình, sẽ không thoát khỏi nàng, cho nên không quá "trân trọng người trước mắt".

Nhưng đó là dựa trên việc không từ thủ đoạn.

Bây giờ nàng không nỡ lòng nào đối xử với hắn như vậy.

Vậy hắn có còn ở bên nàng mãi mãi không?

Thẩm Nam Âm rất nhanh đã trả lời, giọng điệu bình thường, không chút gợn sóng, như thể chuyện này căn bản không có gì đáng bối rối.

"Sư tôn vẫn chưa xảy ra chuyện gì, cho dù sau này người có chuyện gì, cũng không liên quan đến muội."

Trình Tuyết Ý nghe xong liền choáng váng, trừng mắt nhìn hắn, tiến sát lại nói: "Đại sư huynh, có phải huynh nghe nhầm rồi không, ta vừa mới nói với huynh, chuyện này là do ta làm, có liên quan đến ta!"

Thẩm Nam Âm kiên trì: "Không liên quan đến muội."

Hắn giơ tay đặt lên đầu nàng, ngăn nàng lại gần, bọn họ quá gần nhau, hắn căn bản không thể nào nói chuyện và suy nghĩ cho rõ ràng được.

Trình Tuyết Ý nhíu mày không cam lòng lùi lại một chút, lẩm bẩm: "Huynh lại bắt đầu tự lừa dối mình rồi?"

Ký ức không mấy tốt đẹp hiện về, Thẩm Nam Âm hiếm khi nhíu mày tỏ vẻ không vui.

Trình Tuyết Ý lập tức làm động tác ngậm miệng: "Ta lỡ lời, huynh coi như không nghe thấy gì cả."

Nhưng nàng vẫn rất tò mò, đôi mắt to xinh đẹp nhìn hắn chằm chằm, dường như không có được câu trả lời chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Thẩm Nam Âm cũng không định giấu giếm.

Hắn cũng thật sự không còn "tự lừa dối mình" như trước nữa.

"Vì sao muội lại cho rằng, sư tôn gặp chuyện là do muội."

Chuyện này dễ nói.

Trình Tuyết Ý nhanh chóng kể lại rõ ràng mọi chuyện ở Hồng Lí tự.

Thuận tiện còn kể tỉ mỉ nguyên nhân nàng hận Lục Bỉnh Linh.

"Ông ta lừa mẫu thân ta, nói là muốn nghị hòa với Ma tộc ở Phệ Tâm cốc, phụ thân chưa từng làm chuyện xấu, cũng không dung túng thuộc hạ làm bậy, kẻ làm ác đều là Thủy Ma, mẫu thân thấy rõ bản tính của phụ thân, cũng muốn cho mọi người một cơ hội nên đã tin lời ông ta."

"Mẫu thân ta mời phụ thân đến Phệ Tâm cốc, phụ thân đi rồi, nhưng chờ đợi ông không phải là nghị hòa, mà là thiên la địa võng. Những tâm phúc lão thần đều chết trong trận chiến đó, những người sống sót đều là tàn binh bại tướng, những chuyện này ta đều đã kể với huynh rồi."

Trình Tuyết Ý nhớ lại, sắc mặt dần trở nên khó coi.

"Mẫu thân cho rằng sư tôn của huynh dễ dàng có được cơ hội phong ấn Huyết Ma như vậy, đã gặp mặt rồi sẽ giữ lời, ông ta cũng đồng ý rất sảng khoái, tuy rằng đã lừa mẫu thân một lần, nhưng sẽ không lừa lần thứ hai, nào ngờ vì muốn diệt cỏ tận gốc, cũng có thể là ghen tị với việc mẫu thân quan tâm an ủi phụ thân, ông ta lập tức trở mặt, giết phụ thân ta ở Phệ Tâm cốc."

"Mẫu thân ta tự trách đã lừa phụ thân một lần, lần thứ hai không thể lừa ông nữa, Lục Bỉnh Linh ra tay với danh nghĩa hàng yêu trừ ma, mẫu thân ta không thể phản bác, cũng không thể trách ông, cho nên chỉ có thể lựa chọn hy sinh bản thân."

Trình Tuyết Ý nheo mắt, không tự chủ nắm chặt tay, móng tay gần như đâm vào da thịt.

Thẩm Nam Âm vội vàng đưa tay ra gỡ tay nàng, nhẹ nhàng xoa từng ngón tay, trấn an cảm xúc bất an đang dâng trào của nàng.

Trình Tuyết Ý nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, tâm trạng dịu đi một chút, mím môi nói: "Mẫu thân ở Phệ Tâm cốc nhiều năm cũng chưa từng chấp nhận phụ thân, dù sao bà cũng là tu sĩ, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận tà ma? Chỉ là bà nhìn phong ấn kia mấy chục năm, chẳng phải cũng không chờ được bất kỳ thay đổi nào sao?"

Chờ đợi quá lâu, tâm cũng nguội lạnh, đến cuối cùng mới phát hiện, ai mới là người thích hợp nhất với mình.

Vì vậy mới có Trình Tuyết Ý, có Lục Thần Nguyện vì tự do của nữ nhi mà liều mạng dùng chút linh lực cuối cùng mở ra thông đạo kia.

"Nếu Lục Bỉnh Linh đường đường chính chính đến, ta sẽ không cảm thấy ông ta đê tiện vô sỉ, giả nhân giả nghĩa."

"Ông ta cứ thích dùng chiêu trò lừa gạt nữ nhân..."

Trình Tuyết Ý nghẹn lời, nàng đổi chủ đề với giọng mũi nặng nề: "Tóm lại là như vậy, trước kia đã nói một lần rồi. Lúc mẫu thân rời đi, ta ôm thi thể của bà, tận mắt nhìn thấy bà hồn phi phách tán, ta phải dùng hết sức lực mới bảo vệ được một chút tàn hồn của bà..."

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, thật ra nàng đã hồi tưởng lại quá khứ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là một mình nhớ lại trong đầu, không có ai bầu bạn, cũng không cần cái gọi là bầu bạn.

Lần này không giống vậy, nàng kéo Thẩm Nam Âm cùng chìm đắm trong đó, Thẩm Nam Âm yên lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, nàng không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào, lại một lần nữa nói ra nguyên nhân thật sự của những chuyện này: "... Nếu có thể, chỉ cần bà vui vẻ, ta không được sinh ra cũng không sao."

Nếu có thể làm lại, Trình Tuyết Ý cảm thấy mình không được sinh ra cũng không sao.

Sự ra đời của nàng đồng nghĩa với việc mẫu thân bị nhốt vào Phệ Tâm cốc, đồng nghĩa với việc Thần Nguyện đạo quân lừng lẫy năm đó biến mất, ánh sáng vốn thuộc về bà cũng không còn tỏa sáng nữa.

Nàng từng rất tức giận vì sự ra đời của mình, không ngừng nghĩ, nếu không có nàng, không có phụ thân, bà không đến Phệ Tâm cốc, thì cuộc sống của người sẽ như thế nào?

Chưởng môn Càn Thiên tông hiện giờ có còn là Lục Bỉnh Linh không?

Sẽ không.

Mẫu thân lợi hại như vậy, bà mới là chủ nhân của Càn Thiên tông.

Lồng ngực bỗng nhiên ấm áp, Trình Tuyết Ý ngẩn người một lúc, nhìn thấy Thẩm Nam Âm giúp nàng giải phóng ra luồng ấm áp đó.

Linh lực thuần khiết nâng luồng nhiệt độ đó lên, Trình Tuyết Ý ngơ ngác nhìn, đó là hồn hỏa của nương.

Hồn hỏa vẫn còn rất yếu ớt, như một đốm sáng đom đóm, thân mật cọ xát vào mặt nàng.

Trình Tuyết Ý lập tức không kìm được, khóc nức nở. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK