Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111:
Hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào sư tôn hồi lâu, mới tìm lại được giọng nói của mình.
"... Nàng đối xử với ta như thế nào, đều là do ta cho nàng quyền đó."
"Chưa thử đã bỏ cuộc, không phải là nguyên tắc làm người của đệ tử, ta muốn thử rồi mới thật sự cam chịu."
Thẩm Nam Âm nhìn sư tôn, ánh mắt kiên định, nói nhỏ: "Sư tôn cảm thấy nàng sẽ không trả lại Bạch Trạch Đồ, nhưng đệ tử lại cảm thấy không phải vậy."
Lục Bỉnh Linh nhíu mày.
Thẩm Nam Âm chậm rãi nói: "Sư tôn có biết Trình sư... Trình Tuyết Ý muốn Bạch Trạch Đồ để làm gì không?"
Lục Bỉnh Linh có vẻ mất kiên nhẫn: "Còn có thể làm gì nữa? Ma tộc sợ nhất chính là Bạch Trạch Đồ, nàng ta nhất định là muốn loại bỏ mối đe dọa lớn nhất này, chiếm Bạch Trạch Đồ làm của riêng, sau khi hết giá trị lợi dụng thì hủy diệt."
Thẩm Nam Âm tiến lên một bước: "Sư tôn biết thân phận thật sự của nàng không?"
"Một tên tà ma trà trộn vào Càn Thiên Tông chúng ta, còn có thể có thân phận gì khác nữa?"
Thẩm Nam Âm dường như cười, lại dường như không.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn sư tôn như có điều suy nghĩ: "Trước khi ra tay, nàng đã thẳng thắn nói cho ta biết thân phận của mình."
"Nàng tìm được bản mạng kiếm của Thần Nguyện sư thúc ở Tàng Kiếm Các, chính là thanh kiếm được rèn cùng với Vô Phương và Vô Niệm Tiền Trần."
Lục Bỉnh Linh cứng người, chuyện này ông biết, hôm ở Phệ Tâm Cốc ông đã nhìn thấy Trình Tuyết Ý sử dụng nó.
Nếu sư muội và nàng ta có duyên phận từ trước thì việc bảo kiếm của sư muội nhận nàng ta cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng những gì Thẩm Nam Âm miêu tả lại khác xa với suy nghĩ của ông.
"Sư tôn trách ta tin lời nàng takhông ngờ sư tôn cũng từng mù quáng tin tưởng lời nàng nói, khó phân biệt thật giả." Thẩm Nam Âm cẩn thận nói: “Trình Tuyết Ý và Thần Nguyện sư thúc, là mẫu tử."
"Lúc đó ta đã chuộc tội, nhưng nàng vẫn ra tay với ta, đối mặt với ta không thể phản kháng, nàng không cần phải nói dối nữa."
"Lúc đó nàng nói với ta, nàng là con của Thần Nguyện sư thúc, trước khi chết, Thần Nguyện sư thúc đã dùng hết sức lực mở ra thông đạo bên trong Phệ Tâm Cốc để đưa nàng ra ngoài, hy vọng nàng có thể tự do tự tại."
"Nàng cướp Bạch Trạch Đồ, có lẽ cũng là vì thèm muốn uy lực của nó đối với Ma tộc, nhưng nguyên nhân chủ yếu là muốn hồi sinh Thần Nguyện sư thúc."
"Lúc sư thúc chết, nàng đã trưởng thành, tu vi không kém gì ta, nàng đã giữ lại một tia sinh cơ cho sư thúc, muốn đoạt được Bạch Trạch Đồ để hồi sinh mẫu thân mình."
Thẩm Nam Âm chậm rãi nói: "Sư tôn và sư thúc cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, chẳng lẽ sư tôn không cảm thấy nàng rất quen sao?"
Lục Bỉnh Linh sững sờ tại chỗ, đột nhiên bị chính lời nói của mình phản đòn, trong lòng bốc hỏa.
Sao Lục Bỉnh Linh lại không cảm thấy Trình Tuyết Ý quen thuộc chứ?
Chính là vì cảm thấy nàng quen thuộc, nên mới so đo giữa việc lựa chọn đệ tử theo chính đạo hay tà đạo, mới canh cánh trong lòng về đôi mắt đó.
Ông đương nhiên cũng nghĩ đến việc nàng có quan hệ huyết thống với Thần Nguyện, nhưng ông không muốn nghĩ theo hướng đó.
Nếu nàng thật sự là nữ nhi của Thần Nguyện, vậy chắc chắn là con của Thần Nguyện và tên tà ma kia, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Thần Nguyện thật sự yêu tên tà ma đó, còn thành hôn và sinh con với hắn.
Cú sốc này không hề kém cạnh việc ông phải trực tiếp đối mặt với cái chết của nàng.
Lục Bỉnh Linh không muốn đối mặt với chúng, vì vậy thà tin vào lời nói dối của Trình Tuyết Ý còn hơn.
Nhưng bây giờ đại đệ tử của ông lại tàn nhẫn vạch trần tất cả.
Lục Bỉnh Linh quát lớn: "Im miệng!"
Thẩm Nam Âm vẫn quỳ trên mặt đất, khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt thay đổi thất thường của sư tôn, hắn lại thôi.
Lục Bỉnh Linh liên tục lùi về phía sau, đầu đau như muốn nứt ra, phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Nam Âm nhắm mắt, chậm rãi đứng dậy, gió thổi tung lớp áo bào rộng thùng thình của hắn, hắn chậm rãi bước đến cửa sổ Tổ Sư Các, nhìn mây cuộn mây tan trên núi cao, cây cối xanh tươi.
Đây là nơi hắn đã sống trăm năm, là mái nhà thực sự của hắn, là nơi hắn thề sẽ bảo vệ suốt trăm năm qua.
Bây giờ những nguyện vọng này vẫn không thay đổi.
Thẩm Nam Âm giơ tay lên, mở lòng bàn tay, nhìn bông hoa tai đã đâm vào lòng bàn tay hắn đến chảy máu.
Hoa tai đã cũ, là thứ hắn lấy từ trên tai Trình Tuyết Ý.
Ngoài ra, trong giới tử của hắn còn có Ma Hát Nhạc của nàng.
Khi đưa cho hắn, nàng nói, sau này nếu không gặp được nhau, mỗi lần nhớ đến nàng thì cứ lấy ra xem.
Lúc đó nàng đã chuẩn bị sẵn tất cả rồi.
Thẩm Nam Âm hơi nhếch môi, cười nhạt.
Nàng vẫn không hiểu hắn, đến lúc thật sự không thể gặp lại, hắn không hề có dũng khí lấy Ma Hát Nhạc ra xem.
Cả đời không gặp mặt, kỳ thực là một kết cục không tồi đối với bọn họ.
Điều đó có nghĩa là bọn họ không cần phải đối đầu, không cần phải thân bất do kỷ.
Mưa to tầm tã, đến hôm nay vẫn chưa dừng lại.
Thẩm Nam Âm chậm rãi bước vào màn mưa lạnh lẽo, Tổ Sư Các của Càn Thiên Tông thần thánh cổ kính, không nhiễm chút ma khí nào, hắn bước vào trong mưa, ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, nghĩ nếu chỉ là người xa lạ, không gặp lại nữa, thật sự là một kết cục tốt đẹp.
Thẩm Nam Âm giơ tay lên, tay áo rộng buông xuống, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn.
Lòng bàn tay dính máu của hắn ngưng tụ linh quang trong màn mưa, chẳng mấy chốc, cả Càn Thiên Tông sẽ biết hắn chuẩn bị chịu phạt ở Trụy Tinh Đài.
Tiếng chuông vang lên từng hồi hòa cùng tiếng sấm, tỏa ra khí tức đáng sợ.
Giờ phút này không phải mưa gió sắp đến, mà là mưa gió đã đến.
Cách Càn Thiên Tông không xa, Trình Tuyết Ý mở mắt ra trong tiếng chuông.
Không ai ngờ rằng, nàng lại mang theo những tâm phúc của mình lẩn trốn ở nơi này.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Càn Thiên Tông chắc chắn sẽ tìm kiếm bên ngoài tu giới, thậm chí là nhân gian trước, cuối cùng mới nghĩ đến khu vực gần tông môn.
Bọn họ quá kiêu ngạo, cho dù bị nàng lừa một vố, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào hiểu được nàng lại dám to gan trốn thoát xong còn dám ở lại gần đây.
Đám tâm phúc muốn nói lại thôi, dường như cảm thấy ở đây không an toàn.
Cũng không trách bọn họ, bọn họ đã bị Càn Thiên Tông khống chế quá lâu, hàng chục năm bị tra tấn, nên theo bản năng vẫn có sự sợ hãi và thần phục.
Trình Tuyết Ý cũng không cần phải tốn công an ủi bọn họ, bởi vì có người sẽ làm thay nàng.
Mưa to không ngừng rơi xuống, rừng rậm có thể che đi một phần nước mưa, nhưng không thể che hết, để tránh bị phát hiện nên bọn họ không sử dụng ma khí, chỉ có thể mặc cho nước mưa rơi xuống.
Vũ Phù Quang mặc y phục đỏ tay áo bó sát, búi tóc cao cài trâm vàng, tóc mai ướt đẫm, nhưng không hề cảm thấy việc bị dính mưa là điều gì xấu.
Ở Phệ Tâm Cốc nhiều năm, hắn chỉ thấy tuyết rơi, nào từng thấy mưa?
Mưa chỉ khiến hắn hưng phấn.
Hắn nhắm mắt lại, hứng một nắm nước mưa rồi bất ngờ hắt lên người Trình Tuyết Ý.
Trình Tuyết Ý: "..."
"A tỷ, là nước mưa!" Vũ Phù Quang ló đôi mắt sáng ngời ra, trông có vẻ ngốc nghếch vì vui mừng: “Là nước mưa thật!"
Một người khôn khéo mưu mô đầy bụng, lại vì một chút nước mưa mà kích động đến thế.
Vẻ mặt khó chịu của Trình Tuyết Ý dần biến mất, nàng đưa tay lên định lau nước mưa trên mặt, nhưng Vũ Phù Quang đã nhanh hơn một bước, cẩn thận dùng tay áo khô ráo lau mặt cho nàng.
Sự tiếp xúc gần gũi đó, sau 5 năm, Vũ Phù Quang vẫn làm một cách quen thuộc như trước, nhưng Trình Tuyết Ý lại né tránh.
Hắn sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng lẩm bẩm: "A tỷ?"
Trình Tuyết Ý: "Nhân lúc người của tu giới chưa tìm đến, ta muốn lập trận, nhanh chóng dùng Bạch Trạch Đồ hồi sinh mẫu thân, ngươi giúp ta hộ pháp."
Nói đến chính sự, Vũ Phù Quang lập tức hoàn hồn: "Vâng, a tỷ."
Trình Tuyết Ý đứng dậy đi quanh một vòng, bố trí trận pháp ẩn nấp, sau đó nhìn về phía mấy tâm phúc.
Người của nàng thật sự không nhiều, tính cả Vũ Phù Quang tổng cộng bốn người.
Ở nơi như Phệ Tâm Cốc, những người nàng có thể tin tưởng và nguyện ý mang ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Bảo bọn họ tránh xa một chút, đừng đến gần."
Trình Tuyết Ý nói nhỏ một câu, Vũ Phù Quang xoay người, bước đi uyển chuyển, thản nhiên vẫy tay với ba người còn lại.
"Thừa Vụ, Khổ Trúc, Hàn Lâm, ba người các ngươi ra ngoài kết giới canh chừng, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức vào bẩm báo ta."
Hai nam một nữ nhanh chóng di chuyển ra khỏi kết giới, động tác lanh lẹ, gọn gàng dứt khoát.
Trình Tuyết Ý rất hài lòng, đưa tay về phía Vũ Phù Quang: "Đưa hồn phách của mẫu thân cho ta."
Vũ Phù Quang kéo vạt áo lạnh lẽo ra, lồng ngực trắng nõn rắn chắc xuất hiện.
Không phải chưa từng thấy hắn ở trần, điều kiện ở Phệ Tâm Cốc có hạn, khi tranh giành địa bàn khó tránh khỏi bị thương và quần áo xộc xệch, trước kia Trình Tuyết Ý còn từng bôi thuốc lên lưng và ngực cho hắn, không cảm thấy có gì cả, nhưng hôm nay nhìn lồng ngực trắng bóng thuộc về nam nhân kia, trong đầu nàng không hiểu sao lại hiện lên một người khác.
Hắn đã chết rồi.
Tiếng chuông của Càn Thiên Tông vẫn vang lên không ngừng, e rằng đã xảy ra chuyện lớn.
Thủ tọa đệ tử của tông môn ngã xuống, nên được đối đãi bằng tiếng chuông trường minh như vậy.
"A tỷ?"
Bóng người trước mắt lay động, Trình Tuyết Ý hoàn hồn, nhìn thấy Vũ Phù Quang đang nâng một đoàn hỏa hồn trong tay, tò mò nhìn nàng.
"A tỷ đang nghĩ gì vậy, sao lại thất thần?" 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK