Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 65:

Trong cảm nhận của hắn, hai người đã hôn nhau, đã là tiếp xúc thân mật.

Trước đây vì chưa xác định tâm ý của nhau, mỗi lần tiếp xúc đều có lý do, không đại diện cho điều gì, nhưng lần này thì khác.

Ý nghĩa đã hoàn toàn khác.

"Nhưng ta còn chưa muốn thành thân sớm." Trình Tuyết Ý mỉm cười nói: “Ta còn trẻ, còn chưa vào nội môn, trên người còn rất nhiều việc, nếu bây giờ công khai quan hệ của ta và đại sư huynh, khó tránh khỏi sẽ gây ra phiền phức cho cả hai chúng ta. Đặc biệt là trong cuộc tuyển chọn nội môn, có thể không phải ai cũng nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn sẽ có người cho rằng ta là dựa vào đại sư huynh mới được chọn."

"Thật ra ta cũng không ngại bị người ta bàn tán, Pháp Tông sẽ đến xem cuộc tuyển chọn đúng là vì đại sư huynh đã thay ta cầu xin, ta nợ đại sư huynh ân tình, không quan tâm người khác nghĩ gì. Nhưng ta không muốn ảnh hưởng đến đại sư huynh."

"Đại sư huynh quang minh lỗi lạc, là sự tồn tại không dung thứ bất kỳ vết nhơ nào, ta không muốn vì ta mà khiến đại sư huynh bị người ta nói ra nói vào, chỉ trích."

Thẩm Nam Âm muốn nói gì đó, Trình Tuyết Ý trực tiếp đặt tay lên môi hắn.

"Đại sư huynh còn đi quan sát cuộc tuyển chọn nội môn, cho dù chỉ là đề phòng bất trắc, làm một lá chắn, vẫn sẽ có người cho rằng huynh tránh hiềm nghi. Quan hệ của ta và huynh sẽ gây phiền phức cho huynh, ta nghĩ Tông môn cũng không muốn huynh vừa mới vì ta cầu xin, sau lưng lại muốn cưới ta."

"Thời gian còn dài." Trình Tuyết Ý bình tĩnh nói: “Chúng ta cứ từ từ."

Đối với một sư muội của Càn Thiên Tông, hắn thật sự là một người rất tốt.

Đối với một cô nương, hắn cũng sẽ là một phu quân rất tốt.

Nhưng nàng không phải là một sư muội đơn thuần, cũng không phải là một cô nương đơn thuần.

Lúc chia tay với Thẩm Nam Âm, Trình Tuyết Ý đã đi rất xa, vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của hắn lúc đó.

Trong sáng, sạch sẽ, nhìn thấu tất cả, không hề che giấu.

Thành thật đến mức khiến nàng đau lòng.

Nên vẫn dừng đừng thành thân thì hơn.

Mặc dù thành thân có lợi cho kế hoạch, sau này nói không chừng còn có thể khiến Tĩnh Từ Pháp Tông mất mặt đau khổ, nhưng nàng từ bỏ.

Dù sao hắn cũng đã là cá trong chậu, chim trong lồng của nàng, chỉ chờ đến lúc chín muồi là có thể cho vào nồi, cần gì thêm một tầng gông cùm nữa.

Cứ để hắn tạm thời sống thêm một thời gian trong lồng chim và lưới cá đi.

Sau này hắn sẽ cảm ơn nàng hôm nay không dồn hắn vào đường cùng.

Sau ngày hôm đó, toàn bộ Càn Thiên Tông bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn nội môn.

Trình Tuyết Ý ngày ngày chuyên tâm tu luyện, thỉnh thoảng còn phải quay về Thái Huyền Cung chỉ điểm cho A Thanh, bận đến mức chân không chạm đất, đương nhiên cũng không có thời gian gặp Thẩm Nam Âm.

Thẩm Nam Âm cũng không chủ động xuất hiện nữa, các vị thủ tọa của Tiên Tông đã lần lượt đến, hắn phải tiếp đón nên còn bận hơn cả một đệ tử ngoại môn như nàng.

Cũng không biết cuối cùng bọn họ bàn bạc ra kết luận gì, về Hoạ Tinh và người khởi xướng, có Thẩm Nam Âm ở đó, bởi vì trước đó hắn phân phân tích khá khách quan, hẳn sẽ không để mặc người khác đổ hết tội lỗi lên đầu nàng.

Trình Tuyết Ý là người giữ thủ lệnh của Tàng Kiếm Các, chuyện này chỉ có Tô trưởng lão, Thẩm Nam Âm, Tĩnh Từ Pháp Tông và Ngọc Bất Nhiễm biết.

Ngọc Bất Nhiễm không phải người kín miệng, hiện tại e rằng nàng đã bị hắn dán nhãn "người của Thẩm Nam Âm", bị coi là kẻ địch nên chắc cũng sẽ không giữ bí mật cho nàng.

Nàng đã chuẩn bị tâm lý bị làm phiền, thậm chí là bị dòm ngó, nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không hề có một chút tin tức nào lọt ra ngoài.

Ngọc Bất Nhiễm vẫn đến Bích Thủy Cung đổi thuốc và uống thuốc như thường lệ, thần sắc thái độ cũng không có gì thay đổi.

Vẫn lạnh nhạt như trước, cũng không có bất kỳ hành động chèn ép hay lời nói mỉa mai nào đối với Thẩm Nam Âm.

Trình Tuyết Ý tò mò quan sát hắn, bị nàng nhìn đến mức phiền lòng, vừa lúc xung quanh không có ai, sau vài ngày nhẫn nhịn, hắn cũng nói ra.

"Trình Tuyết Ý."

Hắn gọi cả tên lẫn họ của nàng, nhíu mày nói: "Chuyện của ngươi và đại sư huynh, sao đến giờ vẫn chưa ai biết? Đêm đó không phải hắn nói rất nhanh..."

"Là ta không muốn." Trình Tuyết Ý ngắt lời hắn: “Đại sư huynh là người như vậy, nếu có người trong lòng, nhất định sẽ gây ra sóng gió lớn, ta không muốn bị quá nhiều người chú ý vào thời điểm quan trọng của cuộc tuyển chọn nội môn, cũng không muốn việc vào nội môn của mình gây phiền phức cho đại sư huynh."

Phiền toái.

Chính là phiền toái này.

"Sư tôn mấy hôm trước nói cho ta biết, ngày tuyển chọn nội môn người sẽ đến, bảo ta chuẩn bị trước." Ngọc Bất Nhiễm nắm chặt tay, bình tĩnh nhìn cô nương đang sắc thuốc cho mình: “Cách đây không lâu ngươi hỏi ta sư tôn có thể thu nhận thêm đồ đệ hay không, ta từ chối ngươi, nhưng đại sư huynh đã giúp ngươi, đúng không?"

"Hắn vì ngươi làm đến mức này, mị lực của Trình sư muội thật không thể coi thường."

Ánh mắt Ngọc Bất Nhiễm lướt qua khuôn mặt nàng, ý vị thâm trường thốt ra một câu cảm thán.

... Người đến không có ý tốt.

Ngọc Bất Nhiễm không phải chính nhân quân tử giống Thẩm Nam Âm, hiện tại không biết tên này đang nghĩ gì về nàng.

Nhưng cũng không quan trọng.

Trình Tuyết Ý nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt hương bồ trong tay, vốn là dùng để điều khiển lửa khi sắc thuốc, không phải loại quạt mà nữ tử hay dùng, nhưng khi nàng phe phẩy, lại linh hoạt mê người hơn cả quạt tròn hay quạt lông vũ, chiếc quạt mộc mạc tương phản với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, càng to toát ra vẻ kiêu ngạo, diễm lệ.

Nàng nhướng mày nói: "Một người có mị lực hay không, không phải tự mình nói là được, mà phải xem người khác cảm thấy thế nào."

"Nhị sư huynh đã nói như vậy, vậy ta muốn hỏi nhị sư huynh một chút."

"Ngươi cảm thấy ta có mị lực không?"

Nàng nhẹ nhàng thở ra khiến Ngọc Bất Nhiễm nhớ đến lúc còn nằm trên giường bệnh, trước mắt treo lục lạc, hắn nhiều lần rung lục lạc tìm nàng, lo lắng cho an nguy của nàng.

Câu trả lời cho câu hỏi của nàng đã nằm trong hơi thở thơm thoảng bay đến.

Ngọc Bất Nhiễm trực tiếp nhảy dựng lên khỏi ghế mây.

"Trình Tuyết Ý, ngươi đừng có quá đáng!"

Hắn trừng lớn đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi đã có người trong lòng rồi, sao có thể còn đối xử với người khác như vậy, như vậy..."

"Như vậy là sao?" Trình Tuyết Ý nói với vẻ mặt vô tội: “Ta bị lửa làm nóng, chỉ phe phẩy quạt cho mát thôi, nhị sư huynh làm sao vậy?"

Nàng cũng đứng dậy theo, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên trên bộ y phục xám tro.

"Sao nhị sư huynh lại nhảy dựng lên giống như Hồ Gà nước ở linh thú viên bị người dẫm phải đuôi vậy?"

Ngọc Bất Nhiễm chỉ vào nàng, không nói nên lời, Trình Tuyết Ý bừng tỉnh: "À, nhị sư huynh có thể không biết Hồ Gà là gì, Hồ Gà là một loại linh thú cấp thấp, sở dĩ được linh thú viên nuôi dưỡng là vì nó rất đẹp, lông vũ trắng muốt, không nhiễm bụi trần."

Không nhiễm bụi trần... Ngọc Bất Nhiễm nghĩ đến tên của mình, mặt đỏ bừng.

"Trình Tuyết Ý, ngươi thật đúng là khéo ăn nói, có thể nói trắng thành đen." Hắn cắn môi nói: “Vừa rồi ngươi rõ ràng đang liếc mắt đưa tình với ta, ta mới phản ứng như vậy."

"Đó là vì ngươi nói ta có mị lực nên ta mới thử xem, giờ xem ra, đúng là rất lớn nha."

Trình Tuyết Ý phe phẩy quạt hương bồ, vẻ mặt nghiêm túc cảm thán.

Điều này khiến Ngọc Bất Nhiễm càng đỏ mặt, một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại.

"Lúc ngươi ở bên đại sư huynh chắc chắn không giống thế này." Ngọc Bất Nhiễm ngồi trở lại ghế mây, hai tay đặt lên đầu gối, lý do đến giờ vẫn chưa rời đi là vì thuốc của hắn vẫn chưa sắc xong.

Bề ngoài là thế.

Trình Tuyết Ý thấy hắn ngồi xuống thì cũng ngồi xuống theo, phe phẩy lửa trên bếp, ôn hòa nói: "Nhị sư huynh nghĩ nhiều rồi, lúc ta ở bên đại sư huynh cũng như vậy."

Nàng liếc nhìn hắn, ý chỉ rõ ràng: "Đối xử bình đẳng nha~"

"Đối xử bình đẳng?" Ngọc Bất Nhiễm nhìn sang, mấp máy môi nói: “Đối xử bình đẳng với người trong lòng và ta?"

Trình Tuyết Ý ung dung gật đầu: "Đúng vậy, ta trước mặt các ngươi chưa từng che giấu gì."

Mấy năm đầu mới vào tông môn, để có thể vào Thái Huyền Cung, có được ấn tượng tốt của mọi người, nàng mới thật sự nhẫn nhịn, ngày ngày che giấu bản thân.

Ngược lại sau khi quen biết Thẩm Nam Âm, vì nhận nhầm người nên dần dần bộc lộ bản chất thật sự của mình.

Tuy rằng vẫn còn che giấu một chút, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Ngọc Bất Nhiễm im lặng hồi lâu, lúc Trình Tuyết Ý bắt đầu khuấy thuốc, bỗng nhiên nói: "Đối xử bình đẳng với ta và hắn, ngươi không cảm thấy quá bất công với hắn sao."

Động tác của Trình Tuyết Ý khựng lại, cười nói: "Trong Càn Thiên Tông, thậm chí là toàn bộ tu chân giới, ai mà không biết nhị sư huynh suối ngày đối chọi gay gắt với đại sư huynh, nhăm nhe vị trí Tông chủ tương lai của hắn? Không ngờ có một ngày, ta lại nghe được lời bênh vực đại sư huynh từ miệng nhị sư huynh, hóa ra nhị sư huynh chỉ ngoài miệng không tha cho người, trong lòng lại âm thầm kính trọng, quan tâm đại sư huynh."

"Đừng có nói mấy lời buồn nôn đó được không?" Ngọc Bất Nhiễm nhíu mày nhìn sang: “Liên quan gì đến hắn? Hôm nay ta nói nhiều như vậy, chẳng qua là không muốn ngươi—"

Nói đến đây lại dừng lại, trông có vẻ rất ấm ức.

"Không muốn ta làm sao?" Trình Tuyết Ý khuấy thuốc, ngón tay chạm nhẹ vào thành chén thuốc: “Còn hơi nóng, để nguội một chút rồi uống."

Nói xong liền phe phẩy quạt, giúp hắn làm nguội chén thuốc.

Chén thuốc đen sì tỏa ra mùi quýt nhàn nhạt, không hề khó ngửi, chắc uống cũng sẽ rất ngon.

Ngọc Bất Nhiễm khẽ run hàng mi dài, bàn tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm lấy vạt áo. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK