Đối với Trì Hải Hoan không phải là hắn không có áy náy, cho nên, hắn sẽ tận lực bồi thường cô, làm cho lòng cô có thể cân bằng trở lại.
Hải Hoan lại nhào về phía hắn, ôm lấy hắn không chịu buông tay: “Em không cần bồi thường gì cả, em chỉ muốn anh! Em chỉ muốn anh thôi! Đừng rời khỏi em! Không cần phải rời khỏi em! Đừng rời khỏi em được không?”
Trong lòng Tạ Thư Dật đã hơi tức giận rồi, nhưng coi sự áy náy trong lòng, hắn vẫn tiếp tục nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Lúc trước anh cũng đã nói rồi, anh có quyền nói ngừng bất cứ lúc nào, chúng ta thật sự không thích hợp, Hải Hoan, em xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều con trai thích em, em sẽ tìm được một người tốt hơn anh nhiều!”
“Không! Không! Em chỉ muốn anh! Em không cần những người khác! Em không cần!” Trì Hải Hoan sắp điên rồi.
Sao hắn có thể đối xử với cô như vậy? Nói chia tay liền chia tay?
“Muộn rồi, chúng ta về nhà đi.” Tạ Thư Dật nói.
“Không! Xin anh! Chúng ta đừng chia tay!” Hải Hoan cầu khẩn, “Cho em thêm vài ngày nữa thôi! Cho em vài ngày thôi!”
“Không được, Hải Hoan, không cần phải như vậy! Em thật sự đáng có một người đàn ông tốt hơn anh! Chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa nữa!” Tạ Thư Dật lên giọng.
Hải Hoan không khỏi ôm kín mặt, hắn thật sự quá tuyệt tình!
“Đi thôi, chúng ta trở về.” Tạ Thư Dật thấy cô đứng im, đành phải lôi kéo cô, nhét cô đang khóc sướt mướt vào trong xe rồi lái xe về nhà.
Cũng tại tối nay Hải Nhạc không có ở nhà, cô đến nhà Nhã Nghiên ngủ lại một đêm, tâm tình Nhã Nghiên không tốt, cô muốn đi an ủi em ấy, bằng không, thế nào hắn lại rút thời gian ra giải quyết chuyện Hải Hoan chứ? Trước giờ tất cả thời gian đều phải ở cùng Hải Nhạc, giờ hắn không muốn rời khỏi cô dù chỉ 1 phút, rời đi 1 phút trong lòng hắn đều đã nhớ nhung muốn chết, hắn còn hận mình không thể chạy về đi ở lại lớp học chung một ban với Hải Nhạc, suốt ngày hai người đều có thể ở cùng một chỗ! Mới nghe qua, thật là giống như bị điên, nhưng mà, hắn chính là một tên điên điên cuồng vì Hải Nhạc như thế!
Về nhà, ngay lập tức hắn liền gọi điện thoại cho Hải Nhạc.
“Đang làm gì thế?” Hắn hỏi.
“Đâu có làm gì đâu, đang ở chung với Nhã Nghiên, tâm tình cậu ấy hơi không tốt một chút.” Hải Nhạc nói.
Từ sau hôm Valentine Nhã Nghiên bị Thường Hàn mang đi, trở nên cực kì không vui vẻ, Hải Nhạc biết chắc chắn giữa bạn mình và Thường Hàn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà, cậu ấy không nói, cô cũng không hỏi, khi Nhã Nghiên nói muốn cô qua nhà cậu ngủ chung một buổi tối, cô liền nhận lời ngay.
Khi hai người đang nằm ỳ trên giường nói chuyện phiếm, Tạ Thư Dật liền gọi điện thoại đến.
“Tớ có cần tránh đi hay không?” Nhã Nghiên cười hỏi.
“Không cần đâu, cũng không có nói chuyện gì khác hết.” Hải Nhạc đỏ hồng mặt nói.
“Có nhớ tôi không?” Người ở đầu kia hỏi.
Hải Nhạc nhìn qua Nhã Nghiên một cái, mặt đỏ đến mức có thể luộc trứng gà luôn rồi, Nhã Nghiên thấy thế, nhảy xuống giường.
“Tớ đi toilet đây.” Cô nói.
Giờ mà còn không đi, người ta cũng không dễ mở miệng nói chuyện được.
Ai, thật là hâm mộ Hải Nhạc quá! Người trong lòng của cậu ấy, đã thích cậu ấy rồi, nhưng thế nào mà Hứa Nhã Nghiên cô cứ không may như vậy là thế nào? Gặp phải cái con heo Thường Hàn không thể nói lý cứ tự cho là đúng này chứ?
Hải Nhạc thấy Nhã Nghiên đi ra, nhỏ giọng nói: “Nhớ anh a.”
“Ân, nhớ tôi, vậy em nên làm cái gì?” Tạ Thư Dật hỏi cô.
“Anh muốn em làm cái gì?”
“Tôi? Tôi muốn em hôn tôi.”
“Đáng ghét, đây là điện thoại, làm sao mà hôn chứ?” Người này, thật là!
Bỗng nhiên, bên kia truyền đến một tiếng “chụt” rõ kêu: “Hôn giống như tôi đó, tôi vừa mới hôn em, em cũng phải hôn tôi một cái, bằng không tối nay tôi ngủ không yên đâu.”
“Thôi đi, em mới không thèm tin đâu.” Hải Nhạc xùy một tiếng.
“Hôn tôi một cái đi, em hẳn là không nỡ để cho tôi cả đêm ngủ không được phải không? Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc yêu dấu, hôn một cái đi mà.” Có người ở bên kia vô lại làm nũng.
Hải Nhạc không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, thật là một tên trứng thối!
Cô nhẹ nhàng “chụt” một tiếng với di động.
“Em hôn rồi.”
“Nhưng mà, tôi không hề nghe thấy tiếng em hôn tôi gì hết.” Có người kháng nghị bên kia.
Hải Nhạc chỉ có thể “chụt” một tiếng thật mạnh.
“Đủ chưa?”
“Đủ, đủ, hôn mà lòng tôi tê luôn.” Có người vui rạo rực nói, “Để cảm ơn nụ hôn này của em, tôi quyết định sẽ nói cho em một tin tức tốt.”
“Tin tốt gì?” Trái tim Hải Nhạc không khỏi thót lên.
“Nói cho em biết, tối nay tôi đã ngả bài với cô rồi, tôi đã nói chia tay.” Tạ Thư Dật nói.
“Thật vậy ư?” Hải Nhạc hơi ngạc nhiên vui sướng, nhưng lập tức cô lại lo lắng, “Vậy… chị hai em… không phải chị ấy sẽ rất đau khổ ư?”
Tạ Thư Dật trầm lại.
Thật lâu sau hắn nói: “Đúng là có chút, hẳn là qua một thời gian sẽ tốt hơn.”
“Ân, em hi vọng về sau anh cũng tốt với chị ấy một tí, dù sao, aiz, cũng là anh tổn thương chị ấy.” Hải Nhạc thở dài một tiếng.
Cuối cùng cô cũng yên tâm, rốt cuộc Thư Dật đã ngả bài với chị hai rồi.
Aiz, chị hai, thật sự xin lỗi, tóm lại sớm muộn gì Thư Dật cũng sẽ chia tay với chị, sớm muộn gì chị cũng sẽ đau, đau dài không bằng đau ngắn, không phải em ích kỷ, mà là, người trong lòng Thư Dật, thật sự không phải là chị! Em… cũng không phải là cướp bạn trai của chị, em với hắn thật tình yêu nhau, chị hai, nếu chị biết được sự thật này, hi vọng chị có thể chấp nhận! Hải Nhạc thầm nghĩ trong lòng, tuy nói vậy tự an ủi mình, nhưng ở sâu trong lòng, cô vẫn cực kì áy náy với chị.
“Tôi biết, vậy… tôi không quấy rầy hai người các em nữa, em phải đi ngủ sớm, ngủ trễ sẽ trở thành mắt gấu mèo 0.0, tôi thật sự không muốn thấy có con gấu trúc tên là Nhạc Nhạc đâu đấy.”
“Được rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi đó.” Hải Nhạc dịu dàng nói.
“Ân, chỉ có điều, nằm mơ nhất định phải mơ thấy tôi à nha, tôi coi vậy chứ mỗi tối đều mơ thấy em đó.” Tạ Thư Dật nói.
“Chuyện đó… làm gì có chuyện muốn mơ thấy thì có thể mơ thấy chứ?” Hải Nhạc buồn cười muốn chết.
“Nhưng mà, vì sao mỗi đêm tôi đều có thể mơ thấy em? Cái này không công bằng, xem ra em vẫn là không nhớ tới tôi đủ rồi! Sau này phải nhớ tôi từng giây từng phút! Như vậy, ban ngày suy nghĩ nhiều, ban đêm sẽ nằm mơ, buổi tối em mới có thể mơ thấy tôi! Nghe rõ chưa? Nếu mà không nghe thấy, bắt đầu từ tối nay tôi sẽ chạy vào trong giấc mơ của em xem, nếu em không có mơ thấy tôi… Về đây tôi đánh vào mông em cho xem!”
Thiếu chút nữa Hải Nhạc đã cười đến tắt thở luôn, từ sau khi hai người hiểu rõ lòng nhau, Tạ Thư Dật liền lộ ra những trò gian xảo cô chưa từng thấy trước kia ở trước mặt cô, có khi, hắn thật sự đáng yêu đến bá đạo, lại bá đạo đáng yêu.
“Anh biết không? Anh thật sự đúng là bá đạo! Ngay cả chuyện em nằm mơ anh cũng muốn quản, được rồi, em muốn cúp máy, anh cũng phải đi ngủ sớm, ngủ ngon nha!” Hải Nhạc nói xong cũng muốn gác điện thoại.
“Chờ một chút, hôn tôi thêm một cái.”
“Nhưng mà, lúc nãy em đã hôn rồi.”
“Hôn rồi cũng có thể hôn lại mà, đừng keo kiệt vậy chứ, hôn tôi thêm một cái, tôi đi tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ ngủ thấy gặp gỡ cùng em trong mơ cho xem.”
“Đáng ghét, không hôn, em quyết không hôn, em cúp đây, Nhã Nghiên tới rồi.” Hải Nhạc vội vàng cúp điện thoại, nếu còn tiếp tục vậy nữa, cú điện thoại này sẽ không thể kết thúc được, dù sao cũng đang ở trong nhà người ta mà.
Tạ Thư Dật nhìn di động thở dài một hơi, thật đúng là keo kiệt với hắn a, chỉ muốn cô cho một cái hôn nữa, cô không thèm cho, thật là keo kiệt.
Bất quá, hắn thích Nhạc Nhạc như vậy, một Nhạc Nhạc biết cự tuyệt hắn, một Nhạc Nhạc biết không mắc mưu, Nhạc Nhạc như vậy, mới là đáng yêu nhất, còn rất có hương vị, liếc mắt đưa tình như vậy mới có tư vị a, ha ha.
Hắn không nhịn được cười đần ra. (cười ngu =]])
Aiz, mặc kệ cô làm cái gì, bây giờ cái gì hắn cũng thích, phỏng chừng nếu hôm nào cô tát hắn một cái, hắn cũng thích nốt, hơn nữa còn ngại cô đánh quá nhẹ không đủ sức cho xem.
Aiz, trúng độc trúng độc rồi, khó trách trong lịch sử đều nói mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a, hắn cứ vậy mà ngã sấp xuống dưới váy người nào đó không bao giờ muốn bò dậy nữa rồi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại vang lên, hắn cầm lên nhìn, thì ra là Trì Hải Hoan gọi tới.
“Hải Hoan, có chuyện gì không?”
“Thư Dật, tự nhiên em đau bụng quá, đau quá…” Trì Hải Hoan rên rỉ trong điện thoại, còn mang theo vài tiếng nức nở.
Tạ Thư Dật thầm rùng mình, đau bụng?