“Vậy thì tốt rồi.” Tạ Thư Dật thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh, có thể vẫn sẽ là thất vọng, hắn đột nhiên lại để ý tới tâm tình của Phương Viễn Chi, khi biết cô cũng không có đang tức giận, hắn thật yên lòng.
Cuối cùng xe buýt cũng tới trạm Hoa Liên, Hải Nhạc gọi các con dậy, bốn người cùng nhau xuống xe, Tạ Thư Dật đưa tay gọi một tax đi đến khu vui chơi Hoa Liên.
“Oa! Thật là xinh đẹp! Oa! Mẹ! Đu quay thật là cao a! Mẹ, con muốn ngồi! Con muốn ngồi!” Còn chưa vào trong sân, Tiểu Bối liền rùm beng muốn đi ngồi đu quay rồi.
Bốn người cùng nhau vào khu vui chơi, Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật chỉ có thể đi theo hai đứa trẻ chạy đằng trước, đi ngồi vòng tròn ngựa gỗ, xe cáp treo, thuyền hải tặc, sau đó là Ma Thiên Luân ((((Vâng là cái đu quay đấy ạ)))))))), lần đầu tiên tới khu vui chơi, hai đứa bé rất cao hứng, chơi quên cả trời đất.
Khi bước tới nhà ma cương thi, Tiểu Bảo tò mò dừng lại.
“Bên trong này có cương thi sao?” Tiểu Bảo hỏi.“Ặc, bên trong có cương thi trẻ em sao? Tiểu Bối thích cương thi trẻ em.” Tiểu Bối ôm lấy Tạ Thư Dật chân, ngẩng đầu mong đợi nhìn Tạ Thư Dật.
“Tiểu Bối không sợ cương thi sao? Lá gan lớn như vậy?” Tạ Thư Dật bế cô bé lên.
“ Con không sợ..., những thứ này đều là giả.” Tiểu Bảo nói, “Cha, mẹ, con muốn đi vào chơi.”
Tiểu Bảo ngay cả chữ ‘Cha nuôi’ cũng tiết kiệm, chỉ gọi là cha, cậu bé thật sự rất muốn Tạ Thư Dật trở thành cha ruột của mình a!
“ Con cũng vậy, con không sợ, có cha ở đây, con không sợ gì hết, con muốn nhìn thấy cương thi trẻ em, cương thi trẻ em rất đáng yêu a!” Tiểu Bối thấy ca ca gọi là cha, cô bé cũng gọi theo. “ Được, Tiểu Bảo thật là dũng cảm, nếu con muốn đi, vậy thì cha nuôi đi cùng con.” Tạ Thư Dật nói, hắn rất tự nhiên nắm tay Hải Nhạc kéo đi, “ Đi nào, chúng ta cùng đi!”
Hải Nhạc thấy hắn thế nhưng lại kéo tay mình, cô giật mình, dùng sức giật tay ra, vừa lùi lại phía sau vừa lắc đầu.
Tiểu Bảo nói với Tạ Thư Dật: “ Cha nuôi, mẹ con rất sợ quỷ, sợ cương thi, mẹ không đi cũng được, hai chúng ta đi đi, Tiểu Bảo cái gì cũng không sợ, không sợ quỷ, cũng không sợ cương thi.”
Tạ Thư Dật nghe được Tiểu Bảo nói như vậy, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn Hải Nhạc một cái, lá gan của cô lại so ra kém Tiểu Bảo à?
Hải Nhạc lúng túng không thôi, ngượng ngùng cúi đầu, đúng là, cô sợ ma với cương thi, bởi vì khi còn bé có lần Tạ Thư Dậtcầm lão quỷ cùng cương thi tới hù dọa cô, đến bây giờ dù đã lớn, nhưng cô vẫn không thoát khỏi ám ảnh sợ hãi lúc nhỏ khi thấy cương thi.
“ Oa, Tiểu Bảo rất dũng cảm a, cái gì cũng không sợ, là một Tiểu Dũng sĩ! Không tệ! Không tệ!” Tạ Thư Dật không khỏi khích lệ Tiểu Bảo.
Sau đó cậu bé lại kiêu ngạo nói: “ Tiểu Bảo còn không sợ sét đánh nữa, tuyệt không sợ sét đánh, chỉ có mẹ là sợ sét đánh thôi, có lần trời rất tối, sét đánh một cái, dọa cho mẹ con chạy vô phòng ôm lấy con và Tiểu Bối, cả người run lên. Tiểu Bối cũng không sợ, con cũng không sợ, con đã an ủi để mẹ và em gái không sợ nữa, có con ở đây, con sẽ bảo vệ mẹ với Tiểu Bối!” Tạ Thư Dật nghe Tiểu Bảo nói như vậy, hắn quả thực là kinh hãi, hắn bình tĩnh nhìn Hải Nhạc, cơ hồ là run rẩy hỏi cô: “ Cô……cô sợ sét đánh?”
Hải Nhạc thấy hắn như vậy kinh ngạc, liền cảm thấy lúng túng, cô cúi đầu xin lỗi, ra dấu tay nói: “Sợ sét đánh không có gì đáng cười cả, không có gì hay mà cười, rất nhiều người sợ sét đánh.”
“Mẹ con nói, sợ sét đánh không có gì đáng cười cả, không có gì hay mà cười, rất nhiều người sợ sét đánh.” Tiểu Bảo nói.
Tạ Thư Dật từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, vội vàng giải thích: “Không có, tôi không phải là cười cô, chẳng qua là cảm thấy, cô có vẻ không giống người nhát gan như vậy, có chút ngoài dự liệu của tôi.”
“Hắc hắc, cho dù mẹ con sợ cũng chẳng sao, vì đã có Tiểu Bảo ở đây rồi, mẹ, mẹ nói có đúng không?”Tiểu Bảo nói.
Hải Nhạc mỉm cười gật đầu.
“ Phải a, còn có con, còn có con nữa, con cũng có thể làm chỗ dựa cho mẹ, không để mẹ phải sợ hãi.” Tiểu Bối cũng nói.
“Các con thật là những đứa trẻ ngoan, mẹ các con đúng là rất hạnh phúc a!” Tạ Thư Dật hôn Tiểu Bối một cái.
Nhưng tim của hắn, vẫn cảm thấy khiếp sợ, Hải Nhạc cũng rất sợ sấm sét đánh, hai người khi còn ở Hải Giác, ban ngày sấm đánh vang dội, cô cũng gắt gao chui vào lòng, ôm chặt lấy hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên. Sau này cô mới nói cho hắn biết, bởi vì khi còn bé hắn nhốt cô ở trong tầng hầm, có lúc trời tối sấm sét vang dội, mà chỉ có một mình cô trong cái căn phòng tối mịt đó, cô bị dọa đến ngất đi, hơn nữa còn sốt cao ba ngày ba đêm. Cũng vì vậy mà mẹ Hải Nhạc mới tới chùa, xin cái ngọc bội đó cho cô để phù hộ. Lúc đó Tạ Thư Dật nghe cô kể lại, trong lòng áy náy muốn chết, hắn cảm thấy thật tội lỗi vì đã tạo cho cô quá nhiều tổn thương, cho nên hắn thề cả đười này sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không bao giờ mang lại cho cô bất kỳ tổn thương nào nữa. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thực hiện được lời hứa đó, hắn vẫn không thể nào bảo vệ tốt cho cô, đã để cô rời xa vòng tay của hắn. Nếu như ông trời cho hắn một cô hội, hắn tuyệt đối sẽ không để cho trì Hải Hoan đến gần cô nửa bước!”
Phương Viễn Chi trước mặt hắn, ngoại trừ việc không thể nói và khuôn mặt bị sẹo kia, thì khí chất vui vẻ hòa thuận trên người cô ta thật sự rất giống Hải Nhạc. Đây là không phải là đã nói lên, trực giác của hắn hoài nghi là có cơ sở hay sao?