Mục lục
Ác Ma Ca Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thư Dật, anh không sao chớ?" Hải Nhạc nhận thấy được Tạ Thư Dật có gì đó không ổn, cô cũng có chút kinh hoảng.

" Nhạc Nhạc, không sao! Hãy ngồi yên, chớ lộn xộn.” Tạ Thư Dật trầm giọng an ủi Hải Nhạc, xem ra, vẫn luôn có người theo dõi bọn họ! Nhân thời cơ hắn đưa Nhạc Nhạc tới thăm mộ của mẹ, mà động tay động chân trên xe của hắn!

Hải Nhạc nhìn ra Tạ Thư Dật không cách nào khống chế xe, chiếc xe cứ như con ngựa điên lao thẳng về phía trước, Tạ Thư Dật thử mở cửa xe, nhưng mà mở thế nào cũng không ra!

" Thư Dật! Thư Dật! Chúng ta phải làm sao?" Hải Nhạc hoang mang sợ hãi hỏi.

Cửa xe lại mở không ra được! Tạ Thư Dật không khỏi cũng toát mồ hôi dầm dề, là hắn sơ suất quá! Không nên vào lúc này mang Hải Nhạc ra ngoài! Đám người của Trường Trúc bang và Lưu Kim Miểu chắc chắn không thể nào dễ dàng mà bỏ qua cho hắn.

Hải Nhạc liều mạng muốn đi mở cửa xe, nhưng làm thế nào cũng mở không ra.

Cô hoảng loạn muốn khóc rồi!

Tạ Thư Dật nhìn con sông phía dưới, Tạ Thư Dật biết qua đoạn đường bằng này, phía trước sẽ có chỗ quẹo phải, nếu không nhanh hành động, hai người bọn họ sẽ phải ngồi trong xe này mà lao thẳng xuống sông, rồi đuối nước mà chết!

Chỉ có thể liều chết liều mạng một lần.

Tạ Thư Dật ngẩng đầu nhìn một chút lên trên, có thể thoát ra bằng cửa sổ trên đó, hắn nhanh chóng gỡ dây an toàn ra, sau đó vươn người mở cửa sổ trên đầu ra.

Tạ Thư Dật cúi đầu gào to với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc! Tháo dây an toàn ra! Mau! Mau!”

Hải Nhạc luống cuống tay chân tháo dây an toàn ra, Tạ Thư Dật chỉnh tay lái, rất nhanh liền chuyển sang chỗ ngồi của Hải Nhạc, sau đó đẩy Hải Nhạc ra ngoài: “Nhạc Nhạc! Em đừng sợ! Sau khi rời khỏi đây, hãy dùng hết sức bám vào cửa sổ, cứ nằm yên trên xe là tốt rồi!”

" Không! Em sợ! Em sợ!" Hải Nhạc không dám đi ra.

Tạ Thư Dật chỉ đành phải dẫn đầu leo ra ngoài cửa sổ, hắn nằm ở trên mui xe nói với Hải Nhạc: “Đưa tay cho anh, nhanh, nhanh nhanh!”

"Em sợ!" Hải Nhạc khóc.

"Nhạc Nhạc, hãy nghĩ đến Tiểu Bảo Tiểu Bối, em không lên đây, chúng ta chỉ có một con đường chết thôi! Vì Tiểu Bảo Tiểu Bối, vì cha mẹ, vì tương lai của Tiểu Hôn Tiểu Ái! Chúng ta cũng không thể chết!" Tạ Thư Dật gấp gáp nắm tay Hải Nhạc kéo lên.

Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, không biết lấy đâu ra dũng khí, dưới sự hướng dẫn của Tạ Thư Dật, Hải Nhạc nỗ lực leo ra ngoài, cũng Tạ Thư Dật song song ngồi chồm hổm ở trên mui xe.

"Nắm chặt! Có anh ở đây! Em không cần phải sợ!”

Mưa to cơ hồ khiến Hải Nhạc không thể nào mở hai mắt ra được, cô chỉ biết nghe lời của Tạ Thư Dật, hai tay nắm vào cửa sổ thật chặt!

Tạ Thư Dật khẩn trương nhìn ngã rẽ phía trước, sắp đến rồi. Hắn quả quyết nói với Hải Nhạc: “Khi nào anh hô một tiếng ‘nhảy’, em hãy hít một hơi thật sâu, anh sẽ kéo em nhảy xuống! Em hãy nhớ là em biết bơi! Em nhất định phải nhớ là em biết bơi!”

Hải Nhạc dùng sức gật đầu một cái.

" Nhạc Nhạc, tay đưa cho anh!" Tạ Thư Dật kêu.

Hải Nhạc đưa tay phải của mình ra, Tạ Thư Dật kéo tay của Hải Nhạc, xe đã tới chỗ quẹo phải, thẳng tắp phóng xuống sông, ngay thời điểm tiến sát mép sông, Tạ thư Dật hét lớn một tiếng: “Nhảy!”

Hải Nhạc hít một hơi thật sâu, sau đó hai chân đạp một cái, cùng Tạ Thư Dật nhảy xuống khỏi xe thể thao.

Xe thể thao bay khỏi mặt đất, nhanh chóng rơi xuống sông, Tạ Thư Dật và Hải Nhạc dùng sức đạp nên chiếc xe và bọn họ cách nhau một khoảng, cả hai cũng nhanh chóng rơi xuống sông, trước khi tiếp nước, Tạ Thư Dật gào lên: “Lấy hơi, hít một hơi thật sâu!”

Tạ Hải Nhạc vội vàng hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt cả cô và Tạ Thư Dật liền ầm một tiếng chìm xuống dưới sông, Hải Nhạc không khỏi hốt hoảng nhìn về phía Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật tay bơi chân đạp, dùng sức ngoi lên khỏi mặt nước, bản năng sinh tồn khiến cho Hải Nhạc quên mất rằng mình sợ nước, bản năng biết bơi trước kia lập tức khôi phục lại, cô cũng nhanh chóng ngoi lên mặt nước.

Rất nhanh, cả hai người đồng thời ngoi lên khỏi mặt nước, mở miệng to không ngừng hô hấp.

" Nhạc Nhạc, chúng ta bơi lên bờ nhé, nhanh lên một chút!" Tạ Thư Dật kéo Hải Nhạc cùng bơi vào bờ.

Hai người rốt cuộc cũng bò lên bờ, mà trận mưa vào lúc này cũng ngừng lại, ánh mặt trời lại từ phía sau đám mây ló ra.

Hải Nhạc mệt mỏi nằm trên mặt đất thở dồn dập, hồi lâu, cô hô hấp khá hơn nói: “Thư Dật, chúng ta, không sao rồi phải không?”

"Không sao!" Tạ Thư Dật hôn lên gương mặt của cô.

"Nguy hiểm thật a! Thư Dật, em đang nghĩ, chúng ta thật ra thì cũng không cần phải khổ cực leo ra ngoài xe như vậy, cũng không cần phải khổ cực nhảy xuống, theo xe nhảy xuống không phải cũng được sao?” Hải Nhạc nói.

"Vậy thì em sẽ theo xe chìm xuống đáy sông!” Tạ Thư Dật miễn cưỡng trả lời.

Mới vừa gặp nạn, thật sự khiến cho hắn có được cảm giác được sống lại làm người, cũng may, hắn và Nhạc Nhạc đều không có chuyện gì.

" A, vậy chúng ta thật ra thì trước có thể nhảy trên đường lớn, không cần nhảy xuống sông a." Tạ Hải Nhạc le lưỡi một cái.

“Cái đó, nói không chừng chúng ta mà không chết, thì cũng chấn thương nằm liệt giường.” Tạ Thư Dật nói.

Nghĩ đến đủ loại hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra, Tạ Thư Dật không khỏi sợ, đem Hải Nhạc ôm thật chặt vào trong lòng, hắn không cách nào tưởng tượng nổi nếu như không màng sống chết mà nhảy xuống đường lớn, hậu quả sẽ bi thảm cỡ nào a, cũng may, hắn và Hải Nhạc đều có thể an toàn vượt qua một kiếp này!

“Không thể nào? Sẽ thảm như vậy?" Hải Nhạc há hốc mồm cứng lưỡi.

"Em thử nghĩ mà xem, nếu chúng ta nhảy xuống đường lớn, với tốc độ xe lúc đó, không phải là vỡ sọ, thì cũng gãy tay gãy chân hoặc nội tạng dập nát.” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, không khỏi sợ hãi ôm lấy Tạ Thư Dật chặt hơn, thiếu chút nữa sẽ là khóc.

"Chúng ta, chúng ta tại thời điểm nguy hiểm như vậy giữ lại được cái mạng. Thư Dật…ô ô ô… Chúng ta thiếu chút nữa không còn thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi!

"Không phải là đã không sao rồi sao? Không sao, chúng ta đã thoát rồi, đừng khóc.” Tạ Thư Dật ôm chặt an ủi Hải Nhạc.

Toàn thân Hải Nhạc cơ hồ run rẩy, thật là đáng sợ! Thật sự rất đáng sợ a! Nếu như Thư Dật không quyết đoán đưa ra quyết định, bọn họ không phải là ngã chết ở trên đường lớn, thì chính là chìm sâu xuống đáy sông! Thật là đáng sợ!

"Không thể nào ở đây lâu được. Chúng ta nghỉ một chút, sau đó xuống thôn bên dưới hỏi đường, thuê xe về Đài Bắc.” Tạ Thư Dật nói.

"Vâng." Hải Nhạc gật đầu một cái, sau đó cô đột nhiên phát hiện ra cái gì, không khỏi hỏi, " Thư Dật, xe của chúng ta lúc đến đây còn rất tốt, thế nào mà lúc chúng ta về lại thành như vậy chứ?”

"Có người vẫn luôn theo dõi chúng ta, nhân lúc chúng ta lên thăm mộ mẹ, chúng đã phá hư hệ thống bảo vệ của xe, cũng động tay động chân trên xe, bọn chúng rất thông minh, nếu như chúng ta chết, thì tất cả cũng chỉ là tai nạn bất ngờ, như vậy cảnh sát cũng sẽ không hoài nghi đến bọn chúng!” Tạ Thư Dật trầm tĩnh nói.

“Thư Dật à, Hải Hoan đã bị bắt rồi, hoàn toàn không có cách nào ra ngoài hại chúng ta, là Trúc Bang sao? Phải không?” Hải Nhạc hỏi.

"Là đàn em thân cận của Trúc Bang và Lưu Kim Miểu, đứng mũi chịu sào là Kim Cương, anh thật đúng là đã quá coi thường hắn, không nghĩ tới hắn ngồi xe lăn, vẫn có thể thuyết phục người khác đến ám sát chúng ta. Xem ra, ‘Trảm Thảo Bất Trừ Căn, xuân phong xuy hựu sanh!’ ( Tức là ‘Lửa đồng nội thiêu chẳng rụi, gió xuân tới lại sinh sôi!) Anh nhất định sẽ không để cho bọn chúng lớn lối làm càn! Không đưa bọn chúng vào chỗ chết, bọn chúng sẽ đưa anh vào chỗ chết!”!" Tạ Thư Dật nói.

"Thư Dật, vậy sau này, anh vẫn còn gặp nguy hiểm phải không?” Hải Nhạc nghĩ đến đây một chút, trong lòng liền đều bị sợ hãi vô ngần chiếm cứ.

Tạ Thư Dật thở dài một cái, đúng thế, bọn họ sau này vẫn còn gặp phải nguy hiểm.

Hải Nhạc cau mày, cô đột nhiên nghĩ đến một điều, không khỏi đem thân thể nửa ngồi dậy, hưng phấn nói với Thư Dật: " Thư Dật, em có ý này, đó chính là, chúng ta có thể thừa dịp này mà giả chết! Đem thông tin về cái chết của chúng ta truyền ra ngoài! Chờ cho bọn chúng đắc ý tưởng rằng chúng ta đã chết rồi, sẽ buông lỏng cảnh giác xuống, chúng ta có thể đưa một mẻ lưới tóm gọn bọn chúng!"

Hai mắt Tạ Thư Dật không khỏi sáng lên, vỗ tay: " Nhạc Nhạc, thật là một ý hay! Được, anh sẽ an bài thật tốt! Nhạc Nhạc, em đúng là thông minh tuyệt đỉnh a!”

Hắn không khỏi kích động hôn Hải Nhạc, hôn thế nào cũng không đủ, cuối cùng Hải Nhạc cảm giác được mình sắp hít thở không thông nữa, mới đẩy hắn ra.

Tạ Thư Dật mỉm cười nhìn cô, sau đó nói: " Anh cũng có một ý kiến hay.”

“Là ý gì? Nói em nghe một chút?” Hải Nhạc không kịp chờ đợi hỏi.

"Chúng ta có thể thừa dịp lần này giả chết, đi Hàn Quốc hoặc là Mỹ, xóa đi vết sẹo trên mặt của em, nói không chừng có thể khôi phục được dung mạo trước kia, em đồng ý chứ?” Tạ Thư Dật cười nói.

Hải Nhạc không khỏi cúi đầu, cô mím môi nãy giờ không nói gì.

Tạ Thư Dật không khỏi tâm thần bất định bất an đứng lên: "Thế nào, anh nói sai rồi sao? Nhạc Nhạc, không phải là anh để ý đến diện mạo của em, mà là chính em vẫn luôn mặc cảm chuyện này, nếu như em dứt khoát xóa đi vết sẹo này, lúc đó lại trở nên xinh đẹp như trước đây, em cũng không cần phải mang khăn trùm đầu nữa, hơn nữa, em cũng có thể làm một cô dâu xinh đẹp, một cô dâu xinh đẹp trong mắt fan hâm mộ! Hải Nhạc xinh đẹp gả cho anh, thật tốt quá!”

Hải Nhạc không khỏi cười hì hì: "Em không có nói là không được a, thật ra thì em cũng không ảo tưởng có thể khôi phục lại dung mạo trước kia, em chỉ cần xóa vết sẹo này đi, không cần phải lúc nào cũng mang khăn trùm đầu nữa là tốt rồi, em nghe theo anh!”

Tạ Thư Dật cao hứng nói: "Vậy chúng ta nhân cơ hội này ra nước ngoài, đi tìm bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất khôi phục dung mạo cho em! Như vậy về sau em cũng không phải thấp thỏm lo lắng mỗi ngày anh sẽ bên ngoài phạm phải lỗi lầm kia!”

Hải Nhạc không khỏi liếc hắn một cái: “Em nào có lo lắng anh sẽ phạm phải sai lầm đó? Em mới không thèm lo, người như anh, em rất yên tâm, Trì Hải Hoan và em giống nhau như vậy, nhưng mà đưa đến trước mặt anh, anh cũng không thèm động vào chị ta, em còn phải phí thời gian lo lắng vì những người phụ nữ khác sao?”

" Em biết là tốt rồi!" Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc cười ngọt ngào.

"Thư Dật, chúng ta nên đi khỏi đây." Hải Nhạc nói.

" Nhạc Nhạc, chúng ta có thể trở về Đài Bắc, nhưng chúng ta không trở về nhà, cũng không thể đến khách sạn. Trước tiên, có thể đến nhà của Đế Uy hoặc Lâm Phong, chỗ của Lâm Phong không có người của Trúc bang theo dõi, đến lúc đó, anh sẽ gọi người đưa hộ chiếu tới, chúng ta có thể vui vẻ dạo chơi một vòng thế giới, rồi quay trở về. Lúc đó, anh sẽ tóm gọn bọn chúng thật tốt!” Tạ Thư Dật nói.

“Ừ” Hải Nhạc gật đầu một cái, "Như vậy, chúng ta đến nhà anh Lâm Phong nhé, nếu không, chúng ta đi xuống thôn bên cạnh, gọi điện cho anh Lâm Phong để anh ấy tới đón chúng ta, như vậy cũng sẽ không bị lộ tung tích. Đến lúc đó, các anh có thể từ từ bàn bạc cách đối phó với tên Kim Cương ghê tởm này!

"Ừ, chúng ta đi thôi!” Tạ Thư Dật và Hải Nhạc rời khỏi bờ sông, đi tới bên cạnh thôn nhỏ, Tạ Thư Dật gọi điện thoại cho Sở Lâm Phong, Sở Lâm Phong không nói hai lời liền đi tới đón bọn họ, nghe Tạ Thư Dật kể lại, Sở Lâm Phong cũng không khỏi tức giận, lập tức đoán ra ngay là trò quỷ của Trúc Bang.

Ba người trở lại Sở gia ở Đài Bắc, sở Lâm Phong gọi Long Đế Uy tới cùng bàn bạc chuyện này.

"Nghĩ lại, tôi cảm thấy giả chết cũng không ổn, dù sao sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hơn nữa, Tạ thiếu gia gặp nạn mà chết, không thể nào không phát tang! Tôi nghĩ, tốt nhất là giả bộ bị bệnh nặng, bệnh tình càng thêm trầm trọng, cho nên cần phải cấp bách ra nước ngoài chữa trị.” Long Đế Uy đưa ra kế sách.

"Nhưng giả bộ bệnh nặng, bọn chúng sẽ cảm thấy Thư Dật vẫn có khả năng sống sót, sẽ không dễ dàng lộ diện đâu!” Sở Lâm Phong nói.

"Haiz, trước kia không nghĩ sẽ nhổ cỏ tận gốc, vốn là muốn để cho Kim Cương một con ngựa, nhưng cái tên Kim Cương này vẫn có chút ảnh hưởng, giữ lại không được a! Từ chuyện của Lưu Kim Miểu, tôi đã để cho Kim Long tiếp quản, không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại lặng thầm hành động. Sau lưng của hắn vẫn có kẻ chống đỡ a!" Long Đế uy cảm thán nói.

"Tôi thấy giả chết cũng được, tôi sẽ không đi đâu, chờ đợi ở Đài Bắc, sau đó đến nhà giam lấy hai cái xác một nam một nữ, nói rằng tôi bị trọng thương không qua khỏi! Như vậy, đám tay sai của Kim Cương khẳng định sẽ lộ diện, chúng ta có thể thừa dịp bọn chúng lơ là cảnh giác thò đầu ra, tóm gọn một mẻ!" Tạ Thư Dật nói.

"Được rồi, nghe theo cậu, để chúng tôi đến nhà giam lấy hai cái xác xử bắn không ai nhận tới đây thay thế hai người.” Sở Lâm Phong nói.

"Ừ, cứ làm như thế, đến lúc đó tất cả mọi người muốn hãy chọn ra người tốt, dùng quan hệ bít mọi lối đi của chúng, nhất định phải chú ý đến những thứ có liên quan tới Kim Cương, tìm ra hang ổ của hắn, ta có thể một mẻ lưới tóm gọn bọn chúng! Đặc điểm của hắn thật ra rất rõ rệt, vẫn luôn ngồi xe lăn, chúng ta chỉ cần lợi dụng điểm này đi thăm dò là được." Long Đế Uy nói.

"Tốt, vậy chúng ta bắt tay vào làm thôi, Hải Nhạc, Thư Dật, hai người hãy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ có một trận đánh lâu dài đấy!” Sở Lâm Phong vỗ vỗ bả vai Thư Dật .

"Ừ, thật sự chúng tôi cũng có chút mệt mỏi, chuyện này, đành phải nhờ cậu và Đế Uy giúp một tay rồi, cảm ơn các cậu!” Thư Dật nói.

"Không có gì, chúng tôi có chuyện gì, cậu không phải là cũng chìa tay giúp đỡ sao, giữa bạn bè với nhau, khách sáo như thế làm gì?” Sở Lâm Phong nói.

Thư Dật gọi điện thoại cho cha nói là mình không về nhà về ngọn ngành kế hoạch giả chết, Tạ ba ba nghe được bọn họ gặp chuyện không may, giật mình, lập tức muốn tới Sở gia xem bọn họ, nhưng Thư Dật ngăn cản ông, muốn ông hãy ở yên trong nhà đừng đi đâu, cứ giả bộ bệnh nặng là được.

Hải Nhạc nán lại ở Sở gia chừng mấy ngày, kế hoạch đã tiến hành đâu vào đấy, tin tức hai người bị thương nặng không qua khỏi đã truyền ra ngoài, sau đó Tạ ba ba cũng ở nhà cáo bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK