Hắn thật đúng là không muốn đi qua, vào phòng cô ta làm gì, vạn nhất đi qua để cô ta quấn lấy hắn, mất công lại chẳng được gì, không muốn đi. “Không cần, anh qua đây xem em trước đi, em có thuốc giảm đau, nhưng giờ em đau quá, không có sức đi qua ngăn kéo lấy, anh lại đây lấy giúp em với.” Trì Hải Hoan giống như đang cực lực nhịn đau đớn.
“Được rồi.” Tạ Thư Dật đành phải bất đắc dĩ nhận lời cô, vạn nhất có chuyện gì thật, cũng không tốt cho lắm.
Khi hắn đẩy cửa phòng Trì Hải Hoan ra, Trì Hải Hoan đang ôm bụng nằm trên giường khóc, nhìn thấy cửa mở ra, Tạ Thư Dật đi đến, nước mắt của cô lại chảy xuống.
“Đau quá! Thật sự đau quá!” Trì Hải Hoan nức nở nói.
Tạ Thư Dật thở dài một hơi: “Thế nào đang yên lành lại đột nhiên đau bụng? Thuốc để ở đâu? Nói mau cho anh biết.”
“Ở trong ngăn kéo thứ hai bên trái.” Trì Hải Hoan nói.
Tạ Thư Dật lấy ra nhìn nhìn, lại đi rót một ly nước cho cô, đưa đến tay Trì Hải Hoan.
Trì Hải Hoan cầm thuốc uống.
Tạ Thư Dật đặt cái ly ở trên chiếc tủ cạnh đầu giường, muốn đứng dậy: “Uống thuốc xong em nghỉ ngơi cho tốt, anh muốn về ngủ.”
“Đừng, đừng đi nhanh như vậy, ở lại với em đi.” Trì Hải Hoan bắt lấy tay Tạ Thư Dật, không chịu buông ra.
“Trì Hải Hoan, em đừng như vậy, nếu em cứ như vậy, anh sẽ tức giận.” Tạ Thư Dật gắng sức muốn hất tay cô ra.
Nước mắt Trì Hải Hoan lại rơi lã chã: “Đừng tuyệt tình với em như vậy, đừng, không phải anh nói bồi thường cho em sao? Đã thế, ngồi đây, ở với em một buổi tối, em chỉ cần một buổi tối, về sau, anh là anh, em là em, em sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa, em sẽ cách thật xa anh ra.”
“Không được! Anh không thể nào ở trong này với em một buổi tối, nếu ở lại chỗ em lâu, người khác còn tưởng rằng anh với em có chuyện gì nữa, trong khi thật ra anh với em lại chẳng có gì, anh phải đi! Em buông tay đi!” Tạ Thư Dật quả quyết cự tuyệt yêu cầu của cô.
Trì Hải Hoan không khỏi òa khóc: “Tạ Thư Dật! Tạ Thư Dật! Để em ngủ, để em ngủ anh hẵng đi có được không? Em chỉ muốn bồi thường như thế thôi! Em thề, về sau em tuyệt đối không quấn quít lấy anh nữa! Van xin anh! Em chỉ muốn một cái yêu cầu nho nhỏ thế thôi, anh cũng không thể đáp ứng hay sao? Xem như là quà chia tay tặng em được không? Van xin anh.” Nhìn Trì Hải Hoan khóc đến khàn giọng, nghe cô ta nói hèn mọn như vậy, lại nghĩ tới Hải Nhạc nói là hắn tổn thương cô ta, dặn dò hắn đối xử tốt với cô ta một chút, hắn không khỏi thở dài một hơi, ngồi lên mép giường.
“Được rồi, anh nhìn em ngủ.” Tạ Thư Dật nói.
“Vâng, cám ơn anh Thư Dật.” Trì Hải Hoan lau lau nước mắt.
Cô nằm xuống rồi, nhưng mà, ánh mắt vẫn nhìn Tạ Thư Dật, giống như sợ hắn đi mất vậy.
“Em mau nhắm mắt lại ngủ! Anh sẽ trông cho em ngủ.” Tạ Thư Dật nhẫn nại nói.
“Vâng.” Trì Hải Hoan tiếc nuối nhắm mắt lại.
Tạ Thư Dật ngồi không yên, thấy cô giống giống như đang ngủ, đang muốn đẩy tay cô ra, đột nhiên Trì Hải Hoan lại mở mắt: “Đừng đi!”
“Sao em còn chưa ngủ nữa? Có phải em đang giỡn với tôi có phải không!” Tạ Thư Dật thật sự có chút tức giận.
“Em… em có cái thói quen buổi tối uống ly rượu đỏ mới ngủ được.” Trì Hải Hoan ấp úng nói, len lén nhìn Tạ Thư Dật một cái, lại cúi đầu, “Em luôn có tật là mất ngủ, bác sĩ nói trước khi ngủ uống ly rượu đỏ có thể giúp dễ ngủ, hơn nữa còn có thể dưỡng da làm đẹp, em… em đi uống ly rượu đỏ.”
Thật đúng là phiền toái, tại sao con gái có thể có nhiều thói quen lộn xộn như vậy chứ? Tạ Thư Dật sắp điên rồi.
“Để ở đâu? Anh đi rót cho em!” Tạ Thư Dật hỏi.
“Anh tìm không thấy đâu, em làm cho, giờ bụng em cũng không đau nhiều nữa, để tự em đi rót, anh ngồi đi, em uống rượu đỏ xong, anh ở lại đến khi em ngủ, anh có thể đi ngay.” Trì Hải Hoan vén chăn lên, trượt xuống giường.
Cô lấy rượu đỏ ra, thuận tay đưa cho Tạ Thư Dật một ly: “Anh cũng uống một ly đi, có thể dễ ngủ hơn.”
Tạ Thư Dật do dự một chút, đưa tay nhận lấy, nhưng cũng không uống, nhìn Trì Hải Hoan uống xong, ly rượu của hắn còn ở trong tay.
“Thư Dật, chẳng lẽ anh sợ em chỉnh anh à? Sợ em bỏ thuốc? Anh nghĩ đi đâu thế?” Trì Hải Hoan cười khổ một cái, cầm ly rượu trên tay hắn qua, rót vào trong ly của tớ, uống một hơi cạn sạch, sau đó đùa giỡn, “Thế này, anh đã tin chưa?”
“Anh không có ý đó.” Tạ Thư Dật có chút ngượng ngùng.
“Nếu không có ý đó, hãy uống một ly với em đi.” Trì Hải Hoan lại rót cho hắn một ly.
Lần này, Tạ Thư Dật không do dự nữa, hắn uống một hơi cạn sạch, hoàn toàn không nhìn tới một tia cười lạnh hiện lên nơi khóe miệng Trì Hải Hoan.
“Vậy… anh Thư Dật, anh ở lại chờ đến khi em ngủ, anh hãy đi đi.” Trì Hải Hoan leo lên giường nằm xuống.
“Được.” Tạ Thư Dật gật đầu.
“Ân.” Trì Hải Hoan nói, nhưng ánh mắt lại vẫn cứ nhìn Tạ Thư Dật.
“Mau ngủ!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn thúc giục.
“Vâng.” Trì Hải Hoan đành phải nhắm hai mắt lại, nhưng cô nắm tay Tạ Thư Dật thật chặt, “Nếu tay em buông lỏng ra, nghĩa là em đã ngủ rồi, anh có thể đi được.”
“Được rồi.” Tạ Thư Dật chỉ có thể nhận lời, hắn sắp phát điên, cô ta thế nào lại lắm lời như vậy chứ?
“Em chuẩn bị ngủ nha.” Trì Hải Hoan nói.
“Mau mau mau!” Tạ Thư Dật đã rất mất bình tĩnh rồi, nếu không cô ta nói tính là bồi thường, về sau sẽ không quấn quít lấy hắn nữa, nếu không phải người nào đó dặn trước rồi, hắn mới mặc kệ cô!
Trì Hải Hoan nhắm mắt lại, nhưng bàn tay vẫn nắm thật chặt tay Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn đánh ngáp một cái, mí mắt từ từ đánh nhau, hắn cũng buồn ngủ nữa, thật sự buồn ngủ quá!