“Thư Dật ca ca.” Hứa Nhã Nghiên ngọt ngào kêu.
“Ta không gọi ngươi là ca ca đâu, ta sẽ nổi da gà mất.” Minh Hi Ca nhún vai, “Em sẽ gọi anh là Thư Dật đi.”
“Tùy.” Tạ Thư Dật không sao cả nói, “Chẳng lẽ, em cũng thi vào Ngũ Châu bọn tôi?”
“Đúng vậy a? Em học Đại học năm nhất, học trưởng hảo, về sau thỉnh bao che Minh Hi Ca em nhiều hơn a.” Minh Hi Ca che miệng cười gian.
Một hàng bảy người, chậm rãi sáng ngời tiến vào cửa chính trường học, lúc đó, đột nhiên một đám đông con gái mặc đồng phục kéo nhau chạytới, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng vọt tới bên này, Hải Nhạc chưa thấy qua chuyện như thế dọa đến kinh ngạc, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Tạ Thư Dật, em yêu anh!”
“Sở Lâm Phong, em yêu anh!”
“Long Đế Uy, em yêu anh!”
“Hứa Chí Ngạn, em là fan của anh!”
Một trận loạn thất bát tao tiếng gào thét điên cuồng tràn ngập toàn bộ trường học, đáng sợ tới mức chim non trên cây đều vỗ cánh bay mất.
Tạ Hải Nhạc một trận kinh ngạc, đây là Đại học Ngũ Châu? Đây là sinh viên Đại học Ngũ Châu? Sao trông giống như một đám fan cuồng thấy được thần tượng của mình vậy nè?
Một đám nữ sinh trong mắt đều hiện ra ngôi sao, vây quanh ban nam sinh kia thét to, một đám lại một đám cứ tiến lên phía trước.
Ba nữ sinh đi theo sau ban nam sinh, hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ, ban tên nam sinh này ở Ngũ Châu lại được nữ sinh hoan nghênh đến thế.
Bốn nam sinh đều mặt không đổi sắc gạt mở bức tường người, lạnh lùng đi về phía trước, đột nhiên, có mấy cái nữ sinh điên cuồng quá đáng, lại chen với Hải Nhạc đẩy cô nghiêng ngả lảo đảo, cô nhu nhược ngã nhào trên mặt đất, trong lúc đó, thậm chí có người còn giẫm phải tay cô, cô đau đến mức hét to lên.
Tạ Thư Dật bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Tạ Hải Nhạc nước mắt rưng rưng nằm trên mặt đất, mà Minh Hi Ca và Nhã Nghiên đang muốn kéo cô lên, lại bị mấy nữ sinh tách ra rồi, cô bất lực có vài lần muốn đứng lên, nhưng lại bị người ta vọt tới.
Tạ Thư Dật tức muốn chết, nữ nhân này, sao có thể vô dụng như vậy a? Thật sự là dọa người a!
Hắn lớn tiếng kêu cô: “Tạ Hải Nhạc! Nếu em còn không đứng lên, cẩn thận anh sẽ xử em thế nào!” (đang ở nơi công cộng, nên sẽ “diễn” cho huynh muội mùi mẫn tí)
Tạ Hải Nhạc tràn nước mắt nhìn qua phía hắn, nói: “Tay em bị người ta đạp rồi, đau quá, chân của em cũng vậy, em đứng lên không được.”
Tạ Thư Dật vừa nghe cô nói như thế, lấy làm kinh hãi, liếc theo, hắn mị mị mắt, mở ra lần nữa thì lại là ánh mắt sắc như dao, hắn nhìn một đám siêu cấp háo sắc đang quây chung quanh người, thanh âm đột nhiên gầm lên như bạo lôi: “Cái bọn háo sắc lại còn ngu ngốc các cô! Lập tức biến mất ở trước mắt tôi! Còn ở trước mặt bản thiếu gia mà chọc bản thiếu gia mất hứng một cái, tự ngẫm lại kết quả của các cô!”
Không khí vốn đang ồn ào náo nhiệt, đột nhiên lập tức trở nên tĩnh lặng quỷ dị.
“Các người còn không mau cút cho tôi!” Tạ Thư Dật lại rống một tiếng lớn hơn.
Lập tức, đám nữ sinh bị dọa đứng hình, ôm con tim tan nát, thét chói tai lập tức chạy trốn, rất nhanh liền biến mất sạch sẽ, còn một người bị xô ngã, đang từ từ đứng lên, khi cô nhìn đến ánh mắt giết người của Tạ Thư Dật, sợ tới mức cũng thét chói tai ôm đầu khập khiễng chạy đi.
Tạ Hải Nhạc rốt cuộc đứng lên, bàn tay trái bị thương kia, vô cùng đau a.
Tạ Thư Dật đã đi tới, cầm lấy tay cô nhìn nhìn, không khỏi nhíu mày, mu bàn tay chỗ khớp xương bị đạp trầy da vài chỗ, không ngừng rướm máu.
“Tôi chưa từng thấy ai vô dụng hơn cô! Sao cô không chết đi cho rồi!” Tạ Thư Dật nhìn bàn tay bị đả thương kia, giận dữ.