“Rau trộn? Salad là sao?” Hải Nhạc tò mò hỏi.
“Có nghĩa là một cước đá hắn văng ra la, vừa ra tới cửa, chị liền nói với thằng đó, chị không có chuyện mà đi thích hắn đâu, cái lựa chọn kia, là chính bản thân hắn lựa chọn, không liên quan gì đến chị, lúc nãy chị cũng không có nói sẽ thích hắn.” Hải Hoan nói.
“Một cước đá văng ra?” Hải Nhạc trợn tròn mắt.
“Không đá văng ra, chẳng lẽ, chị còn phải nhận hắn a? Hắn cũng không xem thử bây giờ chị có thân phận gì, chị làm sao có thể để cho hắn làm bạn trai của chị chứ? Hắn không xứng.” Hải Hoan hừ lạnh vài tiếng.
Hải Nhạc lúng túng nhìn chị mình, không biết tại sao, mùi hạt dẻ vừa ăn trong miệng, tự nhiên trở nên nhạt hẳn.
“Chị, vậy… cậu ta tội nghiệp quá, hắn từ bỏ bạn gái của hắn, kết quả, chị lại chỉ đùa giỡn hắn mà thôi, em cảm thấy, cậu ta thật tội nghiệp.” Hải Nhạc thầm tội nghiệp cậu cậu làm vật hi sinh kia.
Hải Hoan quăng một cái trợn mắt cho Hải Nhạc, nói: “Em yêu, lòng thương hại của em đừng có lố ra thế chứ? Cái loại người này, có cái gì đáng mà tội nghiệp, không phải chỉ là một thằng con trai đứng núi này trông núi nọ thôi sao! Loại con trai này, đơn giản chỉ là một tí dụ dỗ nhỏ nhỏ, lập tức liền vứt bỏ bạn gái, có thể đáng cho em đi tội nghiệp hay không?”
Hải Nhạc trở nên im lặng.
“Được rồi, chị hơi mệt, chị muốn đi tắm rửa ngủ, em cũng đi ngủ sớm đi.” Hải Hoan đứng dậy, “Hôm nay thật là một ngày hạnh phúc!”
Hải Nhạc nhìn chị rời khỏi gian phòng của mình, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Chị mình làm như vậy, có đúng không?
***
Tạ Thư Dật cũng không biết mình đã uống mấy chai, nhưng mà, vẫn không gây tê được cơn đau trong lòng hắn.
Bỗng nhiên, cửa phòng VIP bị gõ vang, sau đó, đi tới một cô gái có vòng eo như rắn, khi cô nhìn thấy Tạ Thư Dật, đờ người há to miệng, lại đột nhiên, cô hồi phục thái độ bình thường, tựa sát lại trên người Tạ Thư Dật ve vãn, một bàn tay, cũng sờ lên gương mặt tuấn tú của Tạ Thư Dật.
“Thật không ngờ anh lại đẹp trai như vậy a.” Cô không nhịn được khen ngợi, “Em tưởng là sao kim nào lại đến Dạ Chi Hoàng Triều này tìm vui cơ, chỉ có điều, em biết bình thường sao lớn sẽ không thiếu đàn bà, bên người luôn có một bó vệ tinh to khiếp, ha ha, thế, anh là ai đây?”
“Cô chính là hoa khôi của Dạ Chi Hoàng Triều?” Tạ Thư Dật lạnh lùng hỏi.
Cô gái cười duyên một chút gật đầu.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Em… hai mươi.” Nữ nhân ngọt ngào đáng yêu trả lời.
“Sao? Vậy cô hẳn là rất biết cách hầu hạ đàn ông phải không?” Tạ Thư Dật hỏi cô.
“Chuyện đó là đương nhiên.” Nữ nhân quyến rũ gật đầu, sau đó vươn tay, cởi bỏ cổ áo của hắn, lại cởi bỏ thêm vài khuy áo của hắn, sau đó, từ từ sờ xuống hướng cơ ngực của hắn, sau đó, vòng eo như rắn, cũng chầm chậm kề sát lại gần hắn, như có như không ma sát lồng ngực hắn.
Tạ Thư Dật gắng gượng ngồi về lại trên sô pha, đưa rượu brandy trong tay lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt cái ly có chân dài lên trên bàn trà, nhắm mắt lại, để mặc cho tay của cô gái kidì chuyễn trên người hắn.
Cô gái thấy hắn vẫn không có phản ứng, môi của cô, từ từ tiến gần về phía lồng ngực Tạ Thư Dật, để lại từng chuỗi mút hôn ở trên ngực hắn, sau đó, từ từ hôn qua trên mặt, từ trên trán chậm rãi chuyển qua chóp mũi, đang muốn rơi xuống trên môi hắn, Tạ Thư Dật theo phản xạ xoay mặt qua tránh, sau đó đẩy cô ra.
Cô gái kinh ngạc ngã ngồi trên mặt đất.
Tạ Thư Dật nghĩ nghĩ, đưa tay kéo cô lên tiếp: “Cô có thể tiếp tục.”
Cô gái thấy hắn nói như vậy, thuận thế liền mượn lực ngồi ở trên đùi Tạ Thư Dật, tay cũng tiếp tục di chuyển làm càn.
Cuối cùng, tay của cô, từ từ trượt đến cởi thắt lưng của hắn.
Tạ Thư Dật hít sâu một hơi, vẫn đẩy cô ra, đứng dậy rời phòng.
Hắn lái xe đến bờ sông, mở cửa xe, tà tà dựa vào trên xe, đốt một điếu thuốc.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la treo đầy sao, nhả ra một vòng khói thật to.
Ngay cả hoa khôi liên tục của Dạ Chi Hoàng Triều, cũng không thể khơi dậy nổi hứng thú của hắn.
Theo lý mà nói, hắn cũng không có trong sáng như thế.
Nhưng mà, hắn đúng là đã làm một chuyện chưa bao giờ biết làm trước đây, hắn đẩy ra một cô gái cố gắng làm hắn vui vẻ.
Gió lạnh thổi tới từng đợt, mà lại không thổi tắt ngọn lửa thống khổ nơi đáy lòng của hắn.
Phải làm như thế nào đây? Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào?
Cô thích người khác! Thích người khác!
Tạ Thư Dật vứt bỏ tàn thuốc, xoay người nện từng quyền từng quyền vào trên thân xe, thẳng đến khi phía trên in ra vết máu loang lổ, đến cuối cùng, hắn như một con thú khốn khổ từ từ trượt xuống ngồi dưới đất, dùng hết sức ôm đầu tớ.
“Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc, Hải Nhạc, Hải Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…” Hắn không tự chủ được gào lên cái tên này ở trong lòng.
Cô thích người khác, ngay khi hắn phát hiện ra mình đã yêu cô!
Hắn luôn luôn ở bên cạnh cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày cô cũng sẽ thích một đứa con trai!
Nước mắt, cũng không thể khống chế dậy lên trong mắt hắn.
Cuối cùng hắn cũng nếm được mùi vị yêu một người, nhưng, đồng thời hắn cũng nếm được mùi vị thất tình!
“Hải Nhạc, Hải Nhạc, tôi phải làm sao đây? Đối với em, tôi cần phải làm sao?” Đáy lòng của hắn, đang đau đớn kêu gào.
Hắn cần bình tĩnh, cần bình tĩnh, có phải nên nhận lời mời của Đế Uy, đi cùng hắn qua Nhật Bản một chuyến? Đến lúc đó có lẽ hắn cũng đã tỉnh táo lại rồi?
Một hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại, cũng nên về nhà.
Hắn ngồi vào trong xe, khởi động xe lên đường trở về nhà.
Đã vài ngày Tạ Hải Nhạc đều không nhìn thấy Tạ Thư Dật, nghe ba mẹ nói mới biết được, hắn và Đế Uy cùng đi Nhật Bản, cùng đi giải quyết công việc làm ăn của gia đình Đế Uy bên kia.
Từ trước đến nay Tạ Thư Dật chưa từng rời đi quá lâu như vậy, bình thường thấy hắn lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, nay đột nhiên không nhìn thấy hắn, Hải Nhạc lại cảm thấy mình có chút không quen. (chậc, có nguy cơ *cười gian*)
Đi ra ngoài cũng tốt, cô có thể thanh tĩnh một lát, chỉ là, trong lòng vẫn có chút buồn buồn, hắn vì cô nói thích Hứa Chí Ngạn, bị tổn thương, mới muốn đi Nhật Bản đấy sao?
Mà Nhã Nghiên, thấy cô luôn một bộ đờ đẫn, liền mời cô đến nhà cô ấy chơi, làm BBQ gia đình, Hải Nhạc cũng gọi điện về nhà, trực tiếp theo bọn họ Nhã Nghiên về nhà.
Nói là BBQ, kỳ thật, cũng chỉ là hai anh em Nhã Nghiên cùng với cô là ba người, ba người đều tự tay mình nướng đồ ăn mình thích, Hải Nhạc vẫn chưa từng có nướng đồ ăn ở nhà, cảm thấy mới lạ, cũng buông mớ tâm sự bòng bong trong lòng xuống.
Cuối cùng, Nhã Nghiên nhận một cú điện thoại, đi ra ngoài, chỉ còn lại Hải Nhạc với Hứa Chí Ngạn, không có Nhã Nghiên, Hải Nhạc vốn cũng không nói gì nhiều lắm, lại trở về “trạng thái tĩnh”.
“Hải Nhạc, anh của em hẳn là trong vòng vài ngày này sẽ về nhà phải không?” Hứa Chí Ngạn mở miệng hỏi cô.
“Không biết, không biết khi nào thì anh ấy về nhà.” Hải Nhạc thờ ơ trả lời.
Đã gần một tuần lễ, cũng không hề nghe ba nói khi nào hắn về nhà, không biết một tuần bài vở học hành này của hắn, sẽ phải đào ở đâu ra đây.
Hứa Chí Ngạn do dự một chút, hỏi: “Hải Nhạc, trong lòng em… có thích ai chăng?”
“Hả?” Hải Nhạc không ngờ Hứa Chí Ngạn đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này, nhất thời, không kịp phản ứng.
“Hải Nhạc, em đã có người thương hay chưa?” Hứa Chí Ngạn mặt đỏ hồng, tiếp tục hỏi cô.
Hải Nhạc trực tiếp lắc đầu: “Không có đâu,bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của em là học tập, tình cảm, với em mà nói là quá sớm.”
Hứa Chí Ngạn vừa mừng vừa sợ, hắn không có kính mắt hỗ trợ, cuối cùng, rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí nói: “Hải Nhạc, nếu vậy, em cảm thấy anh như thế nào? Chúng ta đi làm quen đi!”
Hải Nhạc trực tiếp phun hết cá mực trong miệng ra ngoài. (:]])