Mục lục
Ác Ma Ca Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là bởi vì cô hoàn toàn không biết Tạ gia ngoài sáng trong tối làm ăn cái gì, cũng không biết Tạ gia có thể coi là huyết mạch kinh tế quốc gia, ngay cả Tổng thống Trung Quốc cũng phải dựa vào tài chính do tứ đại gia tộc nhất là tập đoàn Tạ gia chi trợ, có ngành sản xuất nào Tạ gia không nhúng tay vào chứ? Bay trên bầu trời, đi trên mặt đất, bơi lặn trong nước, nhu cầu ăn mặc dùng ở của con người, Tạ gia đều có xem qua! Có thể nói, nếu Tạ gia suy sụp, thì quốc gia cũng sẽ sụp đổ mất một nửa!

Cho nên, hắn vốn không sợ Thích Hán Lương, cho dù Thích Hán Lương làm khó hắn cũng không thể làm khó được chỗ nào! Chỉ là, khi hắn thấy cô ra sức xin tha cho hắn, một khắc này, trong cõi lòng lạnh băng cứng ngắc của hắn, có đôi chỗ đã trở nên mềm mại!

Nhưng hắn vẫn rất rất tức giận cô lại dám cho Thích Hán Lương ôm cô như vậy, hắn thật sự không thể tha thứ dễ dàng, cho nên, hắn lại nhốt cô vào phòng tối, hắn muốn cô ngẫm lại cho kĩ bản thân mình sai ở chỗ nào, bằng không, về sau vẫn sẽ tái phạm việc xấu như cũ!

Hắn ở trên lầu vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe tiếng khóc của cô, không biết tại sao, hắn cứ tâm phiền ý loạn, luôn mãi đi qua đi lại trong phòng mình không thể ngủ được, đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn biết chắc là cô khóc mệt ngủ rồi, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cỗ thôi thúc muốn đến nhìn cô, vì thế, hắn nhịn không được đã chạy tới nhìn.

Thấy cô cuộn tròn thành một cục như chú mèo con, chắc là bởi vì lạnh đi? Hắn đáp chiếc áo khoác, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng.

Vẫn nên đưa cô về trên lầu ngủ đi, nơi này đúng là hơi lạnh, sợ cô vạn nhất lại sẽ cảm mạo.

Cô thật sự gầy quá mềm mại quá, núp ở trong ngực của hắn thành nhỏ nhắn như thế.

Hắn đang muốn dùng sức ôm lấy cô, bỗng nhiên, Tạ Hải Nhạc đột ngột bị đánh thức, lúc đầu cô còn mơ mơ màng màng, khi phát hiện ra mình đang bị người ta ôm cô hoảng hồn, đến khi thấy rõ là ai, cô hét lên.

Buông! Anh tên hỗn đản này! Buông!” Hải Nhạc giãy dụa trong lòng Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật thật không ngờ cô sẽ tỉnh còn phản ứng quá mạnh như vậy, đành phải buông cô ra.

Hải Nhạc dùng sức lui ra trong cùng ghế sô pha, toàn thân đều run bần bật.

Tạ Thư Dật thấy cô run rẩy kịch liệt như vậy, trong lòng đột nhiên một trận rối rắm, hắn, làm cho cô sợ tới mức lợi hại như vậy sao?

Hắn thử tới gần cô, nói: “Tôi chỉ muốn tới thăm cô một chút.”

“Tạ Thư Dật, đừng lại đây! Đừng lại đây!” Hải Nhạc la to dùng hai tay hai chân xua lung tung.

Tạ Thư Dật thấy cô cuồng loạn như vậy, lòng bị quất mạnh, hắn đành phải lùi về phía sau.

“Tôi tới, cũng không có muốn làm gì.” Hắn không tự chủ được giải thích.

“Tạ Thư Dật, tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn!” Hải Nhạc đau khổ lắc đầu, sau đó, cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn, “Sao Tạ Thư Dật lại có thể chạy đến chỗ này chứ? Hắn hẳn là đang ở trên lầu ngủ rất thoải mái, là mình đang nằm mơ sao? Nhất định là mình đang nằm mơ?”

Cô đột nhiên giơ tay lên, đưa tới bên miệng liều mạng cắn một cái.

“Đau quá!” Tạ Hải Nhạc kêu đau, ngẩng đầu, phát hiện Tạ Thư Dật vẫn đang đứng ở nơi đó, cô ngốc lăng, sau đó khiếp sợ bật khóc, “Không phải nằm mơ sao? Vậy anh tới nơi này làm gì? Anh có thể buông tha cho tôi không? Buông tha cho tôi đi! Tôi không phải loại con gái đó, tôi là em gái của anh! Cho dù chúng ta không cùng chung huyết thống, tôi vẫn là em gái của anh! Xin anh đừng đối xử với tôi như lần đó được không? Cho dù anh muốn trả thù mẹ tôi trả thù tôi, cũng xin anh đừng dùng các này, trừ cái đó ra, tùy anh khi dễ tôi thế nào tôi cũng chịu! Tôi xin anh, tôi xin anh!”

Toàn bộ máu nóng trong người Tạ Thư Dật đều xông lên não, thì ra, cô sợ hắn như vậy là bởi vì hành vi xúc động lần trước của hắn!

“Tạ Hải Nhạc! Cô có biết cô đang nói cái gì không?” Hắn thẹn quá hóa giận rống to.

Tạ Hải Nhạc bị hắn to tiếng sợ tới mức co thành một cục, nếu hắn nhào về phía cô, cô chắc chắn không có lực chống trả!

Ánh mắt của cô khẩn cầu nhìn Tạ Thư Dật, miệng nhỏ giọng thì thào nói: “Buông tha tôi, buông tha tôi được không?”

Thấy Tạ Thư Dật lại đi về phía tớ, cô tuyệt vọng nhìn hắn, run run nói: “Tạ Thư Dật, đừng, tôi sẽ hận anh! Tôi nhất định sẽ hận chết anh!”

Tạ Thư Dật bị cô chọc tức, trong mắt ứa ra lửa, hắn nổi giận la to: “Tạ Hải Nhạc! Làm ơn đi! Cô nghĩ rằng tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ cô ở chỗ này bị đông lạnh, muốn mang cô trở về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy cô đang ngủ, tôi chỉ muốn ôm cô trở về phòng! Không thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc không biết tốt xấu! Được rồi, lười quản cô! Cô thích ở trong này thì cứ ở chỗ này đi!”

Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.

Tạ Thư Dật thật sự tức giận đến hoa mắt, cô lại có thể tưởng lầm hắn tới chỗ này, là muốn cường bạo cô!

Hắn có vụ đói bụng ăn quàng như vậy à? Lần trước, lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lần này hắn hoàn toàn không có cái loại suy nghĩ này, nhưng đã vậy cô còn hiểu lầm hắn!

“Tạ Hải Nhạc, cái đồ không biết tốt xấu, về sau đừng mong tôi lại động lòng trắc ẩn với cô nữa!” Hắn tức giận nghĩ trong lòng, nổi giận đùng đùng chạy về phòng ngủ của mình.

Tạ Hải Nhạc giật mình ngồi chỗ đó, từ khi nào hắn lại trở nên hảo tâm như vậy, sợ cô bị đông lạnh trong này, muốn ôm cô trở về phòng nghỉ ngơi?

Hắn nói là thật sao? Là cô hiểu lầm lòng tốt của hắn sao?

Không, cô sẽ không tin tưởng hắn! Giả như có hảo tâm như vậy, tại sao lúc trước còn muốn nhốt cô vào tầng hầm ngầm chứ?

Cô sửa sang lại vài sợi tóc dính trên mặt đầy nước mắt, chậm rãi duỗi chân xuống sofa, mang giày vào, rời khỏi tầng hầm ngầm lúc nãy hắn tức giận đã quên đóng cửa.

Cô trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ lại bò lên trên giường, vẫn là trên giường thoải mái a, nhưng mà cô không thể ngủ tiếp, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng nói của hắn: “Cô nghĩ rằng tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ cô ở chỗ này bị đông lạnh, muốn mang cô trở về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy cô đang ngủ, tôi chỉ muốn ôm cô trở về phòng! Không thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc không biết tốt xấu! Được rồi, lười quản cô! Cô thích ở trong này thì cứ ở chỗ này đi!”

Cô thở dài yếu ớt một hơi, hắn đã dọa cô muốn vỡ mật, bây giờ chỉ cần hắn tới gần cô vào một chút, lập tức cô sẽ nhịn không được nghĩ xem có phải hắn muốn tới xâm phạm cô hay không!

“Chúa ơi, nói cho con biết, con phải làm gì bây giờ? Con phải làm sao mới có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn?” Cô nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, thẳng đến sắc trời gần sáng mới đi ngủ.

Sáng hôm sau cô rời giường, thật không ngờ vậy mà hắn đã đến trường từ sớm, cũng không đợi cô, mà bác Cương lại chờ cô từ lâu để đưa cô đến trường học.

Trong lòng cô lo lắng bất an, trong hồ lô của hắn lại đang bán thuốc gì đây? Chẳng lẽ, hắn thật sự đã phát thiện tâm rồi?

Những ngày tiếp theo, hắn cũng không đến lớp đón cô nữa, về nhà vẫn là bác Cương lại đó đón cô, ngay cả Nhã Nghiên cũng cảm thấy kỳ quái vì sao Tạ Thư Dật đột nhiên lặn mất tăm.

“Tớ cũng không biết tại sao.” Tạ Hải Nhạc thản nhiên trả lời.

“Có phải anh ấy đang giận tớ hay không? Không muốn gặp lại tớ nữa?” Hứa Nhã Nghiên có chút lo lắng lại có chút ủy khuất nói.

Hải Nhạc ngạc nhiên nhìn Nhã Nghiên.

Nhã Nghiên bị cô nhìn thật sự ngượng ngùng, ấp úng nói: “Tớ chỉ là… tớ nghĩ lần trước tâm tình anh ấy có chút không tốt, tớ không nên đi chọc anh ấy tức giận, là do tớ không tốt.”

Hải Nhạc gần như có chút không biết nên khóc hay cười, rõ ràng là Tạ Thư Dật làm sai, nhưng Nhã Nghiên vẫn sẵn lòng tha thứ hắn, còn ở đây lo lắng tớ không nên chọc giận hắn, rốt cuộc Tạ Thư Dật đào ở đâu ra cái loại ma lực này? (trên mặt đó)

“Không có, cậu không có chọc anh ấy tức giận đâu, người sai chính là anh ta cơ, Nhã Nghiên, cậu đừng tự trách tớ, hoàn toàn là chuyện của anh ta thôi.” Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc, nói: “Hải Nhạc, lần trước… có phải Thư Dật ca ca gây lộn với thầy Thích hay không, tớ nhìn thấy khóe mắt thầy Thích bị bầm xanh đó.”

Hải Nhạc trầm mặc không nói lời nào.

“Hải Nhạc, có phải hay không?” Nhã Nghiên hỏi liên tục.

“Không phải.” Hải Nhạc nói trái lương tâm.

Cô không thể nói ra chuyện hai người bọn họ đánh nhau vì cô được, đã lâu như thế mà không có động tĩnh, phỏng chừng lão Thích đẹp trai cũng không truy cứu chuyện này nữa.

“Thật à?” Nhã Nghiên cẩn thận nhìn vẻ mặt Hải Nhạc.

“Nhã Nghiên, đó chẳng qua là trùng hợp, cậu suy nghĩ một chút đi, tại sao bọn họ lại gây lộn chứ?” Hải Nhạc tiếp tục nói trái lương tâm.

“Cũng đúng.” Nhã Nghiên đồng ý. Nhã Nghiên không truy được gì, mà Hải Nhạc cũng qua được một đoạn ngày có vẻ thư thái, cho dù Tạ Thư Dật ở nhà, hai người không may gặp nhau, đối với cô cũng chỉ hờ hững, càng sẽ không nói chuyện với cô, cô mừng rỡ được thanh tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK