Hải Nhạc lắc đầu, nói: “Con đâu có không thoải mái đâu.”
“Vậy làm sao mà ngay cả cây đũa cũng không cầm được thế?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.
Hải Nhạc cắn cắn môi nói: “Mẹ, con không cẩn thận, con xin lỗi ạ.”
Lúc này, người phục vụ đã đưa thêm một đôi đũa mới cho cô, Hải Nhạc cười cảm ơn.
Tạ Thư Dật lại gắp rau vào bát Hải Hoan, nói: “Hải Hoan, cơm nước xong, anh dẫn em ra bờ sông xem pháo hoa.”
Hải Hoan vừa mừng vừa sợ: “Thật ạ? Em vẫn chưa từng được ra sông xem bắn pháo hoa mừng năm mới lần nào đâu, hẳn là rất vui phải không?”
“Ân, rất đẹp đó.” Tạ Thư Dật gật đầu.
Tạ ba ba cười meo meo nhìn Tạ Thư Dật cùng Trì Hải Hoan, sau đó, dời ánh mắt tới trên người Hải Nhạc, hỏi Hải Nhạc: “Anh hai chị hai đã có kế hoạch, Hải Nhạc, còn con thì sao? Không phải là định cùng với ba mẹ vượt qua buổi tối cuối cùng của năm nay đấy chứ?”
Hải Nhạc nhỏ giọng nói: “ ba, con có kế hoạch rồi ạ, con với Nhã Nghiên hẹn nhau, cậu ấy hẹn con ra quảng trường Thiên Hi, bọn con sẽ đến đó xem biểu diễn, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau đếm ngược chờ năm mới, cũng rất thú vị, trước đây con cũng không chưa đi, con rất muốn đi xem thử thế nào.”
Nhã Nghiên có hẹn cô, lúc trước cô còn không muốn đi, nếu đã vậy, thôi cô đi đi.
Tạ Thư Dật không khỏi nắm chặt lấy đôi đũa, cô hẹn với Nhã Nghiên? Chỉ sợ là Hứa Chí Ngạn lợi dụng em gái ngụy trang đi, cái cô ngốc này…! Nhưng mà, cô đã nói rồi, cô thích Hứa Chí Ngạn a! Có lẽ, đang thấy cầu còn không được nữa kìa! Tạ Thư Dật nghiêng mặt qua, lại nói với Hải Hoan: “Hải Hoan, chúng ta có thể đi bắn pháo hoa, rất vui đó, anh sẽ nhiều loại cho em, cho em chơi đủ luôn.”
Hải Hoan vui đến mức sắp quên trời quên đất luôn rồi: “Anh Thư Dật, anh đối với em thật tốt.”
“Đứa ngốc, anh đương nhiên phải tốt với em rồi.” Tạ Thư Dật liếc xéo sang bên Hải Nhạc một cái, nói, “Em chính là người con gái tốt nhất anh từng thấy đó.”
Hải Nhạc cúi đầu, trên mặt đều là bình tĩnh, cũng không thể nhìn tới ánh mắt của cô, Tạ Thư Dật thất vọng đóng mắt.
“Vậy Hải Nhạc, con định trực tiếp đi từ đây qua chỗ Nhã Nghiên, hay là về nhà rồi đi qua?” Tạ ba ba vẫn quan tâm tới Hải Nhạc nhiều hơn.
Hải Nhạc ngẩng đầu, cười với ông: “Nhã Nghiên nói, chờ con ăn cơm với mọi người xong, bảo con gọi điện thoại cho cậu ấy, đến lúc đó cậu ấy sẽ nhờ anh Chí Ngạn tới đón con.”
Lửa giận trong lòng Tạ Thư Dật lại dâng lên, suy đoán của hắn, quả nhiên không sai đi đâu được! Hắn thật muốn hét lớn một tiếng vào mặt cô: “Em không được đi! Không cho phép!” Ân, ngẫm lại, hắn thật đúng là không có quyền gì không cho cô đi cả, cô đã nói cho tới bây giờ hắn đều chưa từng hỏi cô muốn cái gì, cũng không hiểu được cô muốn cái gì, nếu Hứa Chí Ngạn là điều cô muốn, hắn, có phải phải nói lời chúc phúc chăng?
Hắn khó chịu bỏ lại đôi đũa, đột nhiên đứng lên, đồng thời đưa tay kéo Trì Hải Hoan.
“ ba, dì, con muốn đi với Hải Hoan trước.” Tạ Thư Dật nói.
“Nga, đi đi, đi đi, phải chơi cho hết tớ đó.” Tạ ba ba vui tươi hớn hở nói.
Hải Nhạc đưa mắt nhìn Tạ Thư Dật cùng Hải Hoan rời đi, trong lòng cô, lại giống như bị đổ một cái bình ngũ vị vậy, chua chua, ban chát, đăng đắng.
Hắn quả thực có thể nói được là làm được, cô cho là hắn không làm được, thật không ngờ, lúc này đây, hắn chẳng những tuân thủ lời hứa với cô, mà lại còn tuân thủ vô cùng triệt để. Cuối cùng, Hải Nhạc đi theo ba mẹ về nhà.
“Hải Nhạc, không phải con nói Nhã Nghiên muốn tới đón con sao?” Tạ ba ba hỏi.
“ ba, tự nhiên con hơi bị đau đầu, không muốn đi chơi nữa, con sẽ gọi điện nói lại cho Nhã Nghiên, con không đi nữa.” Hải Nhạc nói.
Cũng không có cái gì vui mà chơi, bây giờ chuyện đi chỗ nào chơi cô cũng không thấy có hứng thú.
Cô gọi điện thoại cho Nhã Nghiên từ chối xong, liền trở về phòng ngủ của mình, nằm trên giường ngẩn người.
Chị hai… sẽ chơi với hắn rất vui vẻ chứ nhỉ? Trong lòng của cô là muôn vàn chua xót.
Tết Nguyên Đán của Tạ Hải Nhạc, trôi qua ở trên giường, thật lạnh lẽo, thật cô đơn.
Nhưng mà, Tạ Thư Dật không hề biết, hắn nghĩ rằng lúc này Hải Nhạc hẳn là đang chơi đùa rất vui vẻ, hắn có thể tưởng tượng ra được, cho nên, đến ngoài bờ sông, hắn cũng có chút không tập trung, mà Trì Hải Hoan cũng không nhìn ra, tay cô cầm pháo hoa đốt, chơi không biết vui vẻ đến nhường nào.
Bên bờ gần như tất cả đều là người yêu, đến một phút đồng hồ cuối cùng, một trời pháo hoa đều tan mất, trong lòng Tạ Thư Dật cũng chỉ còn là tịch liêu, không phải là cùng người yêu xem pháo hoa, cảnh có đẹp hơn đến mấy, cũng đều là nhạt nhẽo vô vị mà thôi.
Pháo hoa tan hết, tất cả người yêu đều ôm nhau hôn nhau thắm thiết, Trì Hải Hoan nhìn thấy mà tai nóng tim đập, cô lặng lẽ nhìn sang Tạ Thư Dật một cái, Tạ Thư Dật không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cứ như đang phát ngốc.
Trì Hải Hoan nhìn hắn nồng nàn, cố lấy dũng khí nói: “Anh Thư Dật, Hải Hoan thích anh.”
Tạ Thư Dật như là người đang mơ mới tỉnh quay đầu nhìn cô: “Em nói cái gì?”
Trì Hải Hoan nói lại: “Anh Thư Dật, em thích anh.”
Tạ Thư Dật cúi đầu xuống, im lặng.
Trái tim Trì Hải Hoan đập bình bịch như chực nhảy ra ngoài, chờ mong Tạ Thư Dật trả lời.
Thật lâu sau, Tạ Thư Dật ngẩng đầu, nói: “Trời lạnh, chúng ta nên về nhà thôi.”
“Anh Thư Dật, anh chưa có trả lời em.” Trì Hải Hoan hơi thất vọng.
Tạ Thư Dật liếc sang cô một cái, cùng là hai chị em, khuôn mặt cũng giống nhau, nhưng mà, tính tình lại khác xa nhau, hắn không thể tưởng tượng ra nổi Hải Nhạc có thể giống được như Hải Hoan, đứng trước mặt một đứa con trai thoải mái nói ra chữ thích, aizzz, nếu cô có thể nói ra, phỏng chừng hắn cũng sẽ không trầm mê với cô đến thế, tình yêu có thể dễ dàng nói ra cửa miệng, trân quý ở đâu? (Lời nói đầu môi… 99)
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Hải Hoan, con gái thích anh, rất nhiều, chẳng lẽ em cũng muốn làm một trong số đó? Những cô gái thích anh, đều chỉ bị tổn thương mà thôi.”
“Thế… vì sao anh dẫn em tới nơi này?” Trì Hải Hoan có chút luống cuống.
“Anh…” Tạ Thư Dật trầm ngâm một chút nói: “Có người nhờ anh đối tốt với em.”
“Là ba với cùng mẹ ạ?” Trì Hải Hoan nhả ra từng chữ.
Tạ Thư Dật không thèm nhắc lại.
“Thế… anh Thư Dật, anh có muốn quen với em không?” Trì Hải Hoan hỏi dồn.
Tạ Thư Dật nhìn cô kinh ngạc, Trì Hải Hoan, đúng là người con gái can đảm, nhưng, hắn đang đứng ở chỗ này, lại là vì cái gì? Không phải là muốn thực hiện lời hứa với người kia đấy sao
Tạ Thư Dật thở dài một hơi nói: “Trì Hải Hoan, anh nói, có thể là, anh chỉ luôn mang đến tổn thương cho em, thậm chí, anh cũng không yêu em, em cũng phải quen với anh ư?”
Trì Hải Hoan thật không ngờ Tạ Thư Dật lại nói như vậy, giật mình đứng đó.
“Giả như em có thể chịu được tổn thương sau này có thể anh sẽ gây ra cho em, có thể, anh sẽ không cự tuyệt yêu cầu của em, em, có thể chịu được không? Nếu thật sự có thể chịu đựng được, anh cho em làm bạn gái của anh, nhưng, anh, sẽ không yêu em.” Tạ Thư Dật nói.
Lời của hắn, làm cho trái tim Trì Hải Hoan rơi xuống nước, sau đó lại bay lên mây, cuối cùng, một lần nữa chìm vào đáy nước.
Hắn nói rất kì cục, vì sao hắn có thể chắc chắc về sau cô sẽ phải chịu thương tổn đến vậy? Còn muốn hỏi cô có thể chịu được nổi hay không nữa, mà còn nói có thể chịu được thì sẽ cho cô làm bạn gái của hắn, hơn nữa, còn nói, hắn sẽ không yêu cô, không thương cô, vì sao lại muốn để cho cô làm bạn gái của hắn, làm bạn gái của hắn, còn ở đây hỏi cô có chịu được thương tổn hay không?
“Anh chính là ích kỷ như vậy đấy, anh chỉ biết nghĩ đến cảm nhận của riêng tớ, anh không biết quan tâm đến người khác, em tất phải dễ dàng tha thứ cho anh, hơn nữa, anh sẽ không yêu em, em có thể dễ dàng tha thứ chuyện đó hay sao? Nếu có thể, anh đồng ý làm quen với em, hơn nữa còn một chuyện, em không thể hỏi về mọi chuyện của anh, anh không thích người khác hỏi đến anh, còn nữa, anh có quyền có thể nói ngừng bất cứ lúc nào, đã vậy, Trì Hải Hoan em có còn muốn quen với anh không?” Tạ Thư Dật nói.
Lòng Trì Hải Hoan từng chút từng chút một trở nên lạnh lẽo, đây, gọi là cái gì?
“Em có thể dễ dàng tha thứ, em cũng muốn làm vậy, bởi vì em tin rằng, em sẽ làm cho anh yêu em.” Trì Hải Hoan tự tin nói.
“Tốt lắm, chúng ta về nhà đi, chuyện chúng ta quen nhau, đừng làm cho ba mẹ biết, anh sợ bọn họ sẽ không chịu được, dù sao em cũng là em gái nuôi của anh.” Tạ Thư Dật nói.
Hắn hổ thẹn phát hiện ra mình, đang cố tìm đường lui cho mình mà thôi, hắn hoàn thành lời hứa hẹn với cô, nhưng, hắn vẫn nghĩ sẽ có một ngày có thể bứt ra, hắn đối với cô, vẫn chưa chết tâm! Trên thế giới này, hắn thầm mong muốn một người, chính là Tạ Hải Nhạc! Cho dù là Trì Hải Hoan giống như đúc, cũng không thể nào thay thế được cô.
Hải Nhạc đã ngủ say rồi, nhưng lại nghe được tiếng đập cửa, cô đứng lên mở cửa, là chị hai.
“Chị hai, đã trễ thế này, có chuyện gì à?” Cô dụi mắt nói.
“Nhạc Nhạc, nói cho em biết, anh Thư Dật nói muốn quen với chị a, anh ấy để chị làm bạn gái anh ấy rồi!” Hải Hoan mừng như điên rồi.