“Cám ơn anh.” Trì Hải Hoan bất đắc dĩ nói.
“Xem ra em đang gặp chuyện đau đầu! Nãy giờ anh thấy em cứ nghĩ đâu đâu, đi thôi, đừng nghĩ nữa, anh mời em uống một ly.” Phạm Triết nói.
“Nhưng chúng ta đều đang mặc đồng phục, chúng ta không vào được quán bar đâu.” Trì Hải Hoan cũng muốn ra ngoài xả stress, chuyện hôm nay khiến cô rất mất tinh thần, làm cho cô cứ tức anh ách.
“Anh dẫn em đi, có một chỗ, chỗ đó không hạn chế học sinh tiêu tiền, anh của anh là hội viên trong đó, anh đã lén lấy thẻ hội viên của anh ấy, vậy là chúng ta có thể dùng danh nghĩa của ảnh đi rồi.” Phạm Triết nói đầy huyền bí.
Trì Hải Hoan hơi do dự: “Những chỗ như vậy… sợ là không phải chỗ chúng ta nên đi đâu.”
“Sợ gì chứ? Không phải chỉ uống hai ly rượu à? Sao thế, Trì Hải Hoan, lá gan của em cũng chỉ nhiêu đó thôi à? Chẳng lẽ, em còn sợ anh ăn em chắc? Yên tâm, anh chỉ muốn theo đuổi em mà thôi, nếu em không tin anh thì thôi quên đi.” Phạm Triết nói.
“Được rồi, hôm nay trong lòng em đang rất rất phiền, anh dẫn em đi đi, hay là anh kêu thêm vài người nữa?” Trì Hải Hoan nói.
“Nhiều người chơi không vui, hai chúng ta đi thôi, yên tâm đi, chúng ta học cùng một trường, chẳng lẽ em còn sợ anh làm gì em chắc?” Phạm Triết vỗ ngực nói.
Phỏng chừng Phạm Triết cũng chỉ thật tình muốn tán tỉnh cô mà thôi, lượng hắn cũng không dám làm gì phi pháp với cô đâu, đi thì đi!
Khi cô đi theo Phạm Triết đến quán đó, hai người bao một phòng riêng, Hải Hoan uống rượu đầy buồn phiền, ca hát cũng đầy buồn phiền, hai người thì có thể vui được cái nỗi gì, Trì Hải Hoan cảm thấy không thú vị gì cả, bỗng, di động vang lên, là điện thoại từ Tạ gia.
Cô ra hiệu cho Phạm Triết tắt nhạc, nhận điện thoại, thì ra là Vú La mẹ gọi.
“Đại tiểu thư, lão gia bảo tôi hỏi cô, vì sao vẫn chưa về nhà, hỏi có phải cô đang ở chung với cậu không.”
“Ân, tôi đang ở chơi với cậu, nói ba với mẹ tôi đừng lo, tôi đây đã lớn chừng này rồi, bọn họ không cần lo lắng nữa, tôi tự có chừng mực.” Trì Hải Hoan nói.
Sau đó, cô cúp điện thoại.
“Chán quá, Phạm Triết, em chuẩn bị về nhà đây.” Trì Hải Hoan nói, không còn hứng thú gì.
“Bằng không, chúng ta đi high một chút?” Phạm Triết nói đầy huyền bí.
“High cái gì?” Trì Hải Hoan không khỏi đề phòng, hỏi.
“Bột đó, hút bao giờ chưa? Siêu thích, nghe nói sẽ không bị nghiện, nhưng có thể làm cho người ta high lên trời! Anh đã thử một lần rồi!” Phạm Triết nói xong, hít mũi đầy say mê, “Nó có thể làm cho người ta quên hết tất cả phiền não trời đời! Nó thật sự có thể làm cho người ta sướng như tiên đó!”
Trì Hải Hoan hoảng sợ, cô nhảy dựng lên: “Anh tưởng em là đồ ngốc à! Cái đó là thuốc phiện, hít vào làm sao có thể không nghiện chứ? Phạm Triết, anh cũng không thể buông thả bản thân như vậy được, cái thứ đó thật sự không thể dính vào đâu!”
Phạm Triết không thèm để ý: “Thứ này chỉ có thể coi là thuốc kích thích, làm sao coi là thuốc phiện được?”
“Không được! Anh làm vậy là sẽ tha em xuống nước mất! Em muốn về nhà! Nếu anh không cho em về nhà, em sẽ gọi điện báo cảnh sát nói anh bắt cóc con gái vị thành niên!” Trì Hải Hoan nói thẳng.
Tuy cô có thích chơi, nhưng cô vẫn biết nếu có thứ gì tuyệt đối không thể dính vào, thì đó chính là thuốc phiện! Làm sao cô có thể để Phạm Triết dụ dỗ đi chạm vào cái thứ không thể đụng vào đó chứ?
“Trời ơi, đừng có vậy mà! Anh chỉ thật tâm muốn mang em đi chơi, vậy mà em còn không cảm ơn gì hết!” Phạm Triết vừa nghe cô nói vậy, đành phải đứng lên theo, “Được rồi, nếu em không muốn hít thứ đó thì chúng ta uống rượu, uống rượu đi!”
Uống rượu cũng có thể chuốc cho cô say mèm, trước kia cô đã trêu cợt làm tôi vứt bỏ bạn gái xong lại một cước đá văng tôi, cô tưởng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy à! Phạm Triết tức giận nghĩ thầm trong bụng.
“Thôi, em không muốn chơi nữa, em muốn về nhà!” Trì Hải Hoan đã ngửi ra một tia nguy hiểm, Phạm Triết đã mang cô tới nơi này, chỉ sợ hắn thật sự có chút ý đồ với cô!
Có điều, cô cũng không hề tỏ ra bai rối, không trúng kế của hắn là được rồi!
Phạm Triết thấy Trì Hải Hoan đã đề phòng, đành phải bỏ kế hoạch, còn nhiều thời gian, sau này sẽ có cơ hội khác, lấy được sự tín nhiệm của cô ta trước rồi tính sau!
“Được rồi, nếu em không muốn chơi nữa thì chúng ta đi đi.” Phạm Triết nói đầy bất đắc dĩ.
Trì Hải Hoan bước qua lấy cặp sách của tớ trên sô pha, đột nhiên, có người gõ cửa, Phạm Triết đi mở cửa, vừa mới mở cửa ra đã bị người ta đấm một cú vào mặt.
“A!” Phạm Triết lảo đảo lùi về sau vài bước mới đứng lại, hắn đưa tay sờ thử, chảy máu, hắn hoảng sợ nhìn ba tên đàn ông đang nghênh ngang đi vào phòng, “Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Trì Hải Hoan cũng hoảng sợ, lại diễn trò gì thế này, nhưng nét hoảng sợ và máu tươi trên mặt Phạm Triết cũng không giả, cô không khỏi lấy cặp che trước ngực.
“Phạm Hào! Phạm Hào! Mày đi ra cho tao!” Tên cầm đầu chạy vào trước toilet trong phòng kêu to, thấy trong đó không có người hắn muốn tìm, hung tợn xông lại túm áo Phạm Triết, gào to, “Phạm Hào đâu? Phạm Hào đâu? *** Phạm Hào đâu? Chạy đi đâu rồi? Tao nghe đàn em nói, tối nay nó có tới đây chơi! Nói mau! Mày mà không nói ba mày cho một súng bây giờ!”
Hắn đồng thời rút từ trong túi quần ra đến một khẩu súng, chĩa vào ót Phạm Triết, Phạm Triết sợ tới mức bắp chân run lên, đũng quần đã nhỏ giọt.
“Anh tôi… anh tôi không có tới! Là tôi cầm thẻ hội viên của ảnh đi chơi! Đại ca… bỏ… bỏ qua cho tôi đi, tôi mới là học sinh thôi…” Phạm Triết nói đầy hoảng sợ.
“Ồ, thì ra mày là em trai nó à!” Đại hán có vết sẹo ngang mặt hơi thất vọng, thấy Phạm Triết đã sợ tới mức són ra quần, đẩy hắn ra, “Một lũ nhát cáy!”
Đồng thời, ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía người nãy giờ không hề lên tiếng là Trì Hải Hoan, hắn bỗng sáng bừng cả mắt.