“Ah? Là tới nhà của Hải Chi Lệ đã từ chối đi studio sao?” Thường Hàn dáng vẻ cẩu thả hỏi, nhưng bộ mặt của hắn cũng đã thả lỏng xuống.
Tạ Thư Dật cũng không muốn giải thích nhiều, gật đầu một cái.
“Thật là khó hiểu, cô ta rõ ràng đang ở làng chài, tại sao muốn cự tuyệt tới studio?” Thường Hàn hỏi.
“ Là ngày sinh nhật con của cô ấy, cho nên không có cách nào đến studio.” Tạ Thư Dật nói.
Nhã Nghiên lúc này mới kinh ngạc: “ Anh nói là, Phương Viễn Chi mới là Hải Chi Lệ? Là cô gái kỳ quái đó sao?”
“Đúng vậy, cô ấy mới thật sự là Hải Chi Lệ.” Tạ Thư Dật nói.
“Khó trách, khó trách trước kia Phương Tĩnh muốn cho cô ấy xem hiệp ước, nhưng mà, nhưng mà tại sao cô ấy lại để cho Tiểu Tĩnh thế thân mình?” Hứa Nhã Nghiên bừng tỉnh hiểu ra.
“ Cô ấy nói ngoại hình của mình không tốt, không thích hợp xuất đầu lộ diện trước công chúng.” Tạ Thư Dật nói.
“ Ặc, thật ra thì, không có cần thiết như vậy, cô ấy che mặt, có thể trên mặt có vết thương, đoán chừng là cô ấy có chút tự ti thôi.” Hứa Nhã Nghiên nói.
Thật không nghĩ tới, cái đó cô gái như người Ả Rập đó mới thật sự là Hải Chi Lệ, đúng là nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài a!
“ Có lẽ.” Tạ Thư Dật nói.
“ Cô ấy thật sự rất thú vị, một người phụ nữ kì quái, hơn nữa lại còn là một phụ nữ có bề ngoài xấu xí, nhưng lại có thể viết ra những lời văn đẹp đẽ như vậy, rất đáng được tuyên truyền, công khai.”Hứa Nhã Nghiên nói.
“ Cô ấy cũng không thích công khai.” Tạ Thư Dật nói.
“Thật sự có chút khiếp sợ a.” Hứa Nhã Nghiên nói
Tạ Thư Dật quyết định kết thúc nói chuyện: “ Tôi muốn đi tắm, cả ngày bụi bặm rồi!”
Sau đó hắn bỏ lại Thường Hàn cùng Nhã Nghiên ngồi trong phòng khách, ung dung đi lên phòng mình.
Đợi đến Tạ Thư Dật lên lầu, Thường Hàn có chút cười cười nhìn Hứa Nhã Nghiên: “ Hứa gia lớn như vậy, em đúng là tích cực trong công việc a, trực tiếp đến tìm người a!”
Nhã Nghiên liếc hắn một cái: “ Ai cần anh lo!”
Sau đó cô ngẩng cao lên đầu cũng lên lầu.
Thường Hàn tối tăm nhìn bóng lưng của cô, từ năm Nhã Nghiên mười sáu tuổi cho đến bây giờ, anh vẫn luôn bị cô từ chối, hắn một mực theo đuổi, cô cũng cố chấp. Lúc nghe nói cô vào làm ở Hải Dậ, anh cũng không chút do dự mà kí kết hợp đồng với Hải Dật chỉ để có thể lúc nào cũng nhìn thấy cô. Bất quá, trong mắt Nhã Nghiên không hề có anh! Mà nam nhân trong mắt cô lại yêu một người con gái khác, cô ngốc này biết rõ ràng nhưng vẫn muốn liều mình đi vào vũng lầy, giống như anh cũng biết rất rõ ràng cho tới bây giờ cô chỉ thích Tạ Thư Dật, nhưng lại cam tâm tình nguyện chờ cô! Chờ một ngày cô bị thương đến sứt đầu chảy máu, chờ một ngày cô nhận ra tất cả sự thật rằng Tạ Thư Dật không yêu cô nhưng vẫn anh vẫn luôn đứng nơi đây, chờ đợi cô!
(((((((((Huhuhu, Hàn Ca, thương anh nhất. Sao lại khổ thế hả anh. Soái ca đích thực là đâyL(((((()))))))
Trong lòng Hứa Nhã Nghiên bây giờ đang nghĩ đến một chuyện khác, cô nghĩ đến Tạ Thư Dật gần gũi cô gái Phương Viễn Chi như vậy, liệu có phải hắn có hứng thú với Phương Viễn Chi không?
Không thể nào không thể nào! Tạ Thư Dật là tuyệt đối sẽ không để ý Phương Viễn Chi, cô ta chỉ là một người câm, nói chuyện cũng khó khăn, hơn nữa lại còn xấu xí, nếu không tại sao lại phải che mặt?
Là cô suy nghĩ nhiều rồi! Nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi! Nhã Nghiên ở trong lòng đột nhiên rùng mình một cái.