Nếu cô là Nhạc Nhạc thì tốt biết mấy!
Đáng tiếc, cô không phải!
“ Tiểu Bảo Tiểu Bối rất ngoan.” Tạ Thư Dật nói với Hải Nhạc.
Nghe được giọng nói mệt mỏi của Tạ Thư Dật, Hải Nhạc không khỏi có chút nghi ngờ nhìn hắn, phát hiện gương mặt hắn rất tiều tụy, giống như người gầy đi rất nhiều, ánh mắt cũng cực kỳ ảm đạm.
Chẳng lẽ, hắn bệnh rồi sao? Hải Nhạc trong lòng đột nhiên lo lắng, hắn xem ra hình như là bị bệnh.
Cô không khỏi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng viết tin ngắn: “ Anh có vẻ không khỏe? Anh bị bệnh sao?”
Cô hiện tại chỉ có thể dùng cái phương thức này cùng hắn trao đổi.
Tạ Thư Dật nghe được tiếng tin nhắn, vội vàng đem điện thoại di động lấy ra, là tin nhắn của cô.
Tạ Thư Dật cười khổ, đúng vậy, hắn bị bệnh, bệnh gia đoạn cuối rồi, đã không có thuốc nào cứu được rồi! Chỉ sợ rằng hắn cả đời này đều như vậy, chết không được, sống thì đau đớn muốn chết!
“ Phương Viễn Chi,nhiều năm như vậy rồi, cô thật sự không muốn đi tìm ba của Tiểu Bảo Tiểu Bối sao?” Hắn hỏi.
Hải Nhạc cũng là buồn bã cười một tiếng, tại sao lại hỏi cô cái vấn đề này? Trước kia không phải là cô đã trả lời sao?
“Tôi không muốn lại trả lời vấn đề này, tôi đang hỏi anh đó, có phải là anh bị bệnh không? Hay là vào trong nhà nghỉ ngơi một chút?” Hải Nhạc nhanh chóng hỏi hắn.
Tạ Thư Dật thở dài một cái, hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, mệt quá, thân mệt mỏi, tâm càng mệt mỏi hơn.
“ Không, tôi đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về với cô, tôi còn phải trở về Hải Giác một chuyến rồi sẽ về Đài Bắc luôn. Phương Viễn Chi, nếu đến Đài Bắc thì tới tìm tôi, tôi phải đi.” Tạ Thư Dật cự tuyệt.
Hắn đột nhiên sợ phải đối mặt với cô, hắn đã từng vội vàng hi vọng cô chính là Nhạc Nhạc, bất quá, hi vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn. Hắn đã không cách nào chịu đựng nổi khi nhìn cái kết quả giám định đó, bây giờ hắn cũng không cách nào chịu đựng được khi phải đứng đối diện với Phương Viễn Chi, tâm của hắn rất đau, rất đau, đau đến nỗi không thể nào hô hấp nổi! Tại sao lại không phải? Tại sao lại không đúng?
Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật ngồi vào ghế lái vòng xe biến mất khỏi tầm mắt!
Cô cảm nhận được Tạ Thư Dật hôm nay rất khác thường, hắn không vui vẻ, rất không vui, giống như, giống như rất đau khổ trong lòng.
Rốt cuộc là thế nào? Hắn lại đã xảy ra chuyện gì sao?
“ Hai đứa nói cho mẹ biết, các con đi tới đó, không có chọc giận cha nuôi chứ?” Hải Nhạc hỏi.
“Không có, không có, con rất ngoan, không có chọc giận cha nuôi, cha nuôi cũng rất thương chúng con.” Tiểu Bảo lắc đầu.
“ Vậy cha nuôi con bị bệnh gì sao?” Hải Nhạc vội vàng hỏi.
“ Vâng, trong bụng cha nuôi có trùng trùng ((((ý của bé là anh Dật bị sâu trong bụng đấy ạ…ahihi))))))))))))))))).” Bối thuận miệng nói.
Tiểu Bảo vội vàng trợn mắt nhìn Tiểu Bối một cái: “ Không có, trong bụng cha nuôi không có Trùng Trùng, cha nuôi nói chúng ta không được nói với ai, chúng ta còn móc tay hứa rồi! Em lại nói ra!”
Hải Nhạc vừa nghe lời hai đứa bé nói, trong lòng liền cảm thấy co rút, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn bị bệnh gì sao? Tại sao còn phải bảo bọn trẻ không được nói với ai?
“Nói cho mẹ, cha nuôi rốt cuộc là mắc bệnh gì?” Hải Nhạc thật sự gấp muốn chết! Tiểu Bối nhớ tới trước đây cha nuôi nói nếu để mẹ biết thì cha nuôi sẽ không thích, cô bé không khỏi ấp a ấp úng nói: “ Trong bụng cha nuôi không có Trùng Trùng, Tiểu Bối cũng không có, ca ca cũng không có.”
“ Tiểu Bảo, con mau nói cho mẹ biết, cha nuôi rốt cuộc bị làm sao? Nếu con không nói, mẹ sẽ tức giận đấy!” Hải Nhạc hung hăng nhìn hai đứa bé.
“Mẹ, thật không có gì á..., cha nuôi rất tốt, thân thể rất tốt, trong bụng cha nuôi không có Trùng Trùng.” Tiểu Bảo liều mạng lắc đầu.
Hải Nhạc thấy không thể hỏi được gì từ hai con, gấp đến độ cũng muốn điên rồi, hắn rốt cuộc bị làm sao? Hắn đột nhiên liền gầy như vậy, dáng vẻ mệt mỏi như vậy, nói hắn không có bệnh thì cô tuyệt không tin!Nhưng mà rốt cuộc hắn bị bệnh gì? Rất nghiêm trọng sao? Không, cô phải biết, cô phải biết, coi như cô đã không còn bất kỳ ảo tưởng nào đối với hắn, nhưng cô thật sự rất lo lắng cho hắn!
Hải Nhạc lấy điện thoại di động ra, rất muốn gửi tin nhắn cho hắn, muốn hỏi hắn rốt cuộc bị bệnh gì, tại sao phải cùng bọn trẻ móc tay?
Nhưng mà Phương Viễn Chi quan tâm hắn như vậy, chẳng phải có chút kỳ quái sao? Hắn sẽ không hiểu lầm là cô đối với hắn có ý nghĩ không đúng bổn phận chứ?
Hải Nhạc chán nản để điện thoại di động xuống, nước mắt lại vô dụng ở trong mắt cô đảo quanh rồi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cầu xin Thượng Đế phù hộ hắn không có sao!
Hải Nhạc thở dài một cái, cô không phải là không có nhìn ra trong mắt của hắn sự dằn vặt thống khổ, cô thật sự đã kích động, muốn đến bên hắn, dùng bàn tay nhỏ bé của mình xoa nhẹ hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn, thế nhưng cô lại cố gắng đè nén ý niệm trong lòng xuống.
‘Thư Dật, Thư Dật, anh không thể có chuyện! Nếu anh xảy ra chuyện gì thì cha phải làm sao? An Thác phải làm sao? Tiểu Bảo Tiểu Bối phải làm sao?Em...em phải làm sao bây giờ? Thư Dật, anh ngàn vạn lần không được có chuyện gì!’ Hải Nhạc ở trong lòng la lên.
Nếu như, nếu như hắn thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng, thì hắn, hắn….Không, sẽ không, hắn sẽ không sao! Hải Nhạc hai tay che kín đầu không ngừng được khóc ồ lên, cô sợ, cô thật sợ hãi hắn sẽ xảy ra chuyện gì!
Cô đau khổ nhẹ nhàng dắt Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đi vào nhà, trong lòng vô cùng rối rắm lo Tạ Thư Dật sẽ xảy ra chuyện gì! Hải Nhạc chẳng thể tiêp tục làm việc được nữa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bi thương của hắn, là cái bộ dạng của hắn, khiến cho cô rất đau lòng, rất đau, cô vẫn không có cách nào buông hắn được, không có cách nào!
Là vì hắn bị bệnh, hay là vì chuyện tình cảm có vấn đề? Là Trì Hải Hoan và Nhã Nghiên khiến hắn sầu não sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà khiến hắn đau khổ như vậy? Hải Nhạc ngồi trước máy tình mà tâm rối như tơ vò. Cô muốn biết, cô muốn biết, thật sự muốn biết! Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân, tại sao lại như vậy? Tại sao ngay cả quyền lợi quan tâm đến hắn mà cô cũng không có? Cô thật vô dụng, thật sự rất vô dụng! Rốt cuộc cô phải làm thế nào thì mới đúng đây? Trong lòng của Hải Nhạc rối loạn, đau đớn, nhất là bây khi nhìn thấy hắn thống khổ như vậy, mà cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cái gì cũng không thể làm! Không thể giúp hắn được gì!
Càng nghĩ càng cảm thấy vô lực, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, Hải Nhạc không khỏi đem con chuột máy vi tính đang cầm trong tay hung hăng đập lên bàn, sau đó nằm gục lên bàn khóc rống lên. Tạ Thư Dật, em phải làm sao bây giờ? Trước kia anh không xuất hiện trước mặt của em, trừ nỗi nhớ về anh, em vẫn luôn an ổn trong sáu năm qua. Em cứ cho rằng cả đời này mình sẽ sống như vậy, nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt em! Anh xuất hiện, khiến em cũng không thể nào bình tĩnh được nữa, em muốn gặp anh, em lại muốn được ở bên anh! Nhưng em lại sợ khi đến quá gần anh, sợ rằng mình không khống chế được bản thân mà kích động ôm chặt lấy anh, nếu em làm như vậy, anh sẽ cho rằng em không nhớ bổn phận của mình, muốn quyến rũ anh, anh nhất định sẽ phỉ nhỏ, ghê tởm em! Nhưng cách quá xa, em lại nhớ anh, rất rất nhớ, nhớ đến nỗi đau đến tận tâm can, em chỉ hy vọng anh sống vui vẻ, rất muốn cùng anh chia sẻ, khi anh bị bệnh thì có em luôn ở bên cnahj chăm sóc cho anh, Tạ Thư Dật, em thật sự rất muốn! Thật sự rất muốn! Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, em càng muốn quên anh, thì lại càng yêu anh hơn, vẫn cứ yêu anh trong vô vọng như vậy! Chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh! Nước mắt của Hải Nhạc, không tiếng động chảy, chảy, chảy, tựa như không có điểm dừng.