Hải Nhạc xác bình hoa ra ngoài vừa vặn nhìn thấy xe Tạ Thư Dật đang về tới cổng, cô kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, chưa nhìn thấy người của hắn, chỉ thấy xe thôi mà lòng của cô lại đau đớn như vậy.
Hải Nhạc nhanh chóng xoay người, bước vào nhà kính trồng hoa.
Trì Hải Hoan liếc mắt, liền thấy Hải Nhạc đứng trước cửa nhà kính trồng hoa, nhìn thấy xe Tạ Thư Dật thì trốn vào đó, Trì Hải Hoan cứ thế ngồi bất động trên xe, Tạ Thư Dật thấy vậy đành phải xuống xe thay cô ta mở cửa.
Trì Hải Hoan từ trong xe chui ra, cô kêu lên một tiếng liền nhào tới Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật cũng không nghĩ nhiều, vội vàng vịn cô ta lại, dù sao Trì Hải Hoan cũng là pụ nữ mang thai, nếu ngã xuống thì thật phiền toái.
“ Cô làm sao vậy?” Hắn cau mày hỏi.
“Ai ya, chân em bị chuột rút rồi!” Tay Trì Hải Hoan bám chặt vào tay Tạ Thư Dật, toàn thân như không xương mà dựa hẳn vào người Tạ Thư Dật.
“Sao lại đúng lúc vậy chứ?” Nhìn thấy mặt Trì Hải Hoan nhăn nhó, Tạ Thư Dật cũng không còn cách nào khác, đỡ lấy Trì Hải Hoan, để cô ta dựa vào mình cùng bước vào cửa chính, hắn căn bản không hề thấy Hải Nhạc đang trốn trong nhà hoa.
Tạ Hải Nhạc nhìn trân trân một màn tình cảm kia, trong lòng đau đớn, cô tình nguyện thà rằng mình không có thấy cái gì.
Không, không nên suy nghĩ lung tung! Có thể Tạ Thư Dật sợ Trì Hải Hoan mang thai, đi bộ sợ có sơ suất mà thôi.
Nhưng mà trong lòng Hải Nhạc vẫn không nhịn được suy nghĩ sâu xa, dù sao cũng chính là cô nói rút lui! Dù sao, chính là cô lãnh đạm với hắn! Dù sao Hải Hoan cũng đang mang thai đứa con của hắn a! Về điểm này, Hải Nhạc cô so ra đã thua Trì Hải Hoan rồi, lòng của Hải Nhạc đau đớn muốn nổ tung lên rồi, hai chân Hải Nhạc mềm nhũn, cả người buông theo chậu hoa, ngã ngồi trên mặt đất.
Thì ra là, nhìn thấy Tạ Thư Dật cùng chị mình thân mật như vậy, cô thực sự chịu không nổi. Trái tim cô đau đớn đến sắp bể nát, chỉ mới như vậy thôi mà cô đã chịu không nổi rồi! Vậy sau này, đến khi bụng Trì Hải Hoan càng lúc càng lớn, đến khi bọn họ cùng nhau đính hôn, đến khi đứa bé được sinh ra, Hải Nhạc có thể chịu đựng được sao?
Hải Nhạc ném bình nước trong tay ra, mặt chôn giữa hai đầu gối, khóc nấc lên.
Hải Nhạc thà chết, chứ không muốn phải hứng chịu cảm giác thống khổ như vậy khi mất đi Tạ Thư Dật.
Có thể không cần chịu đựng nữa không? Chỉ cần nhắm mắt làm ngơ thì có thể sẽ không phải đau đớn như vậy? Đến lúc cô cần rời đi rồi có phải hay không?
Hải Nhạc khóc thút thít, cũng không biết mình đã khóc bao lâu, cuối cùng khóc đến cả người mệt mỏi, cô mới đứng lên, hồn siêu phách lạc bước vào nhà. Đi tới cửa phòng mình, vô tình mở cửa đi theo ánh đèn hắt ra, lúc này mới phát hiện ra Tạ Thư Dật, người đã thay quần áo, tóc ẩm ướt, nửa người nằm trên giường của cô.
Tạ Thư Dật thấy cô trở lại, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng, lại có một chút tức giận.
“Em đã đi đâu? Anh tìm em khắp nơi nhưng không thấy, đợi em một lúc lâu nhưng em cũng chưa về, mà vú La nói em không có đi ra ngoài. Rốt cuộc là em đã đi đâu?” Âm điệu của Tạ Thư Dật có chút cao, hắn vẫn có chút tức giận trong khi hắn mau mải về nhà tìm cô, nhưng cô căn bản lại đi đâu mất.
“Em ở trong phòng hoa.” Hải Nhạc khẽ đáp.
“ Nha." Tạ Thư Dật thả lỏng xuống – “ Em ở phòng hoa cũng có thể ngủ sao?”
Hải Nhạc không có lên tiếng, đi tới bên tủ quần áo, lấy quần áo đi tắm.
Tạ Thư Dật đi tới từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Hải Nhạc, cằm đặt lên gáy cô: “Anh nhớ em, rất nhớ.” "
Tạ Thư Dật tham lam hít lấy mùi hương thiếu nữ thuộc về Hải Nhạc, hắn rất muốn cô, nhưng cô lại không hề quan tâm tới hắn. Toàn thân Hải Nhạc cứng đờ.
Cô cũng nhớ hắn, cô rất muốn ở bên hắn, nhưng chợt nhớ tới một màn kia trước cổng, trong lòng liền thấy khó chịu, không khỏi ra sức đẩy Tạ Thư Dật ra.
“ Đừng làm rộn, anh về phòng đi.” Hải Nhạc nói – “ Như vậy không tốt, thật sự không tốt.”
Tạ Thư Dật đưa tay xoay người Hải Nhạc về phía hắn, bi thương hỏi: “ Sao lại không tốt? Chỗ nào không tốt? Em không còn yêu anh sao? Em thực sự không muốn quan tâm anh nữa sao?”
“Tạ Thư Dật, chúng ta là không thể nào." Cô cúi đầu.
Tạ Thư Dật nhạy cảm nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Hải Nhạc, không khỏi kinh hoảng hỏi: “ Em khóc sao? Em khóc có phải không?”
“Không có.” Hải Nhạc ra sức muốn thoát khỏi vòng tay Tạ Thư Dật, nhưng Tạ Thư Dật nhanh hơn một bước, ôm chặt lấy cô, trong lòng hắn là vô hạn áy náy.
“ Đã làm em thiệt thòi rồi! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mọi chuyện sắp ổn rồi, Trì Hải Hoan, cô ta…” nghĩ tới Tạ ba ba đã dặn hắn, Tạ Thư Dật không nói ra sự thật, chỉ nói là: “ Nhạc Nhạc, tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện sẽ ổn, chúng ta sẽ lại được ở bên nhau, lễ đính hôn của chúng ta vẫn sẽ tổ chức đúng hạn, em phải tin tưởng anh!”
Hải Nhạc cười khổ một cái, hắn là đang muốn chọc cười cô sao? Cái gì gọi là sẽ tổ chức đúng hạn chứ? Có khả năng sao? Trì Hải Hoan có lá bài chủ chốt trong tay, cô với Tạ Thư Dật không thể đính hôn, càng không thể ôm bất kì hy vọng gì.