“Đừng!” Tạ Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, theo phản xạ bịt miệng.
Tạ Thư Dật cười nhẹ một tiếng: “Em vẫn rất hiểu tôi.”
Hắn dùng một bàn tay kéo Tạ Hải Nhạc sát lại, một tay khác đẩy bàn tay che miệng của cô ra, cúi đầu, mút trên cánh hoa của cô.
Rốt cuộc cũng được an ủi, Tạ Thư Dật thở dài một cái thật dài, Hải Nhạc không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, nhưng, đêm nay trong đôi mắt của hắn, không còn là ánh mắt giễu cợt và bất cần như trước, mà là một loại sâu và đen không thấy đáy, có thể làm cho tim cô đập nhanh hơn. Ánh mắt, ánh mắt của hắn, giống như mang theo một loại ma lực, đang có ý muốn kéo cô cùng rơi vào trong tròng mắt đen thăm thẳm kia, cô không khỏi kinh thở hổn hển một hơi, vội vàng nhắm mắt lại không đối diện với hắn nữa.
“Thật ngoan.” Tạ Thư Dật mang cười nói.
Mặc dù tiểu nha đầu có chút kháng cự ánh mắt phóng điện của hắn, nhưng, nếu dùng để bắt cô nhắm mắt lại khi hôn môi thì vẫn có thể xem như là một phương pháp tốt.
Vẫn là cái loại mút hôn như trước… Mút hôn chặt chẽ, nhưng mà đêm nay môi của hắn, giống như bị bắt lửa, trằn trọc tới lui đốt lửa trên cánh môi Hải Nhạc, môi cô như bị bỏng cũng nóng lên theo, cô kinh hãi thở gấp muốn thoát đi làn lửa nóng này, nhưng, Tạ Thư Dật ôm cô thật chặt, làm cho lồng ngực hắn sát không chừa một khe hở, Hải Nhạc chỉ có thể nhận mệnh từ bỏ giãy dụa, nhắm chặt hai mắt, mặc hắn nặng nhẹ nhấm nháp đôi môi của mình, tay cô, đã bất tri bất giác níu chặt chỗ áo trước ngực hắn.
Tạ Thư Dật hài lòng đem nụ hôn nhẹ trên mặt chuyển thành hôn sâu, buông tha cho môi thơm của cô, tiến vào khoang miệng khi cô khẽ nhếch ra để thở, đầu lưỡi nhẹ tìm kiếm kiếm khiêu khích cái lưỡi thơm tho e lệ ngủ đông của cô, không còn là cái loại hôn như bá đạo cuồng mãnh như mãnh thú trước kia nữa, hắn cuộn quanh, liếm láp, rất nhu rất nhẹ, trên từng tấc vuông nho nhỏ của Hải Nhạc, quấy lên ôn nhu triền miên như mặt nước.
Hải Nhạc bất tri bất giác trầm mê, trầm mê trong nụ hôn ôn nhu như nước này, bàn tay nhỏ bé của cô, không tự chủ được trượt theo lồng ngựcTạ Thư Dật xuống dưới, nhẹ nhàng ôm vòng eo gầy mà săn chắc của hắn.
Tạ Thư Dật đã cảm nhận được sự biến hóa của cô, nội tâm của hắn vô cùng vui sướng, hắn hi vọng cô có thể cảm nhận được khát vọng trong nội tâm của hắn, cảm nhận được hắn cẩn thận từng li từng tí đối với cô, thầm muốn dùng cách cô có thể đón nhận mà thương cô.
Vì Hải Nhạc không kháng cự lại, nụ hôn này, dưới sự dẫn dắt của Tạ Thư Dật, từ từ từ ôn nhu, trở về lại cái loại cực kì kích cuồng trước kia, còn hôn như vậy tiếp, không chịu nổi, nhưng mà, hắn thật sự không muốn buông cô ra, hắn không muốn!
Hắn thật sự không muốn chỉ là một nụ hôn mà thôi, nếu còn hôn như vậy nữa, hắn không thể cam đoan chính mình sẽ không lấy cái dạng trước đây đại phát thú tính, hai tay của hắn, khát vọng được vỗ về da thịt của cô, khát vọng san phẳng hơi nóng tỏa ra từ làn da cô, hai tay của hắn đã khát vọng đến mức run rẩy không thôi, nhưng, hắn vẫn còn sợ sẽ lại dọa cô, ông trời a, ai tới cứu hắn với?
Hắn đành phải đưa tay gắt gao túm chỗ eo sau lưng cô, đem cô dán sát rạt vào trên người của hắn.
Hải Nhạc đã sắp quên mất lúc nãy chính mình đã kháng cự hắn, thậm chí kháng cự hắn tới gần cô, cho dù hắn cưỡng hôn cô, cô cũng chỉ nhận lấy, nhưng cô sẽ không có bất kỳ phản ứng gì với hành động cưỡng đoạt của hắn, lần này, lần này lại khác hắn, ánh mắt chứa đầy ma lực của hắn, chiếc lưỡi ôn nhu nhẹ hôn của hắn, vòng ôm mạnh mẽ hữu lực của hắn, đều mang đến cho cô một loại cảm giác hoàn toàn mới chưa từng có bao giờ, lòng của cô, bị thứ cảm giác mới mẻ này chạm vào mà rung động, một loại tình tố chưa bao giờ có, ở nơi sâu nhất trong lòng cô, từ từ dâng lên, truyền đến tứ chi bách hải của cô, làm cho cả người cô trở nên càng thêm mềm mại, cũng làm cho cô có cảm giác thật mê muội, cô không khỏi gắt gao ôm chặt vòng eo của hắn, lần đầu tiên, lần đầu tiên, khiến cho cô không khống chế được có một loại thôi thúc muốn đáp lại nhiệt tình của hắn, đầu lưỡi nho nhỏ của cô, cũng là bình sinh lần đầu tiên, vươn ra thử thăm dò đầu lưỡi đang triền cuốn trong miệng cô của Tạ Thư Dật.
Hành động nhát gan của cô, làm cho Tạ Thư Dật ngây ngẩn cả người, hắn cơ hồ cũng không dám tin, Hải Nhạc lại biết đáp lại hắn! Hắn không khỏi ngây ngốc dừng lại động tác của mình, nhận được sự chủ động của Hải Nhạc mà làm cho cả trái tim của hắn đều kinh ngạc.
Khi hiểu được cô đang chào đón hắn, hắn khôi phục tinh thần, càng cuồng nhiệt hôn trả cô, hai tay của hắn, từ từ dời tới sau đầu cô, định trụ cái gáy của cô, làm cho hai người lưỡi lưỡi dây dưa, có thể càng kịch liệt hơn, có thể càng mê say hơn.
Nụ hôn này, vẫn nóng bỏng nồng nàn như trước, nhưng, lại vì Hải Nhạc chủ động lần đầu tiên, mà lại trở nên khác biệt cũng càng có ý nghĩa, hai người, đều chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, không thể tự thoát ra.
“Cộc cộc cộc.” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Nhạc Nhạc, thay quần áo xong chưa?” Là tiếng của Trì Hải Hoan.
Tạ Hải Nhạc từ trong mê say tỉnh táo lại, cô chợt mở to mắt, muốn tránh thoát Tạ Thư Dật, nhưng, Tạ Thư Dật lại chìm đắm càng sâu hơn cô nữa, vốn là không hề nghĩa sẽ buông cô ra, tiếng đập cửa gì, tiếng hỏi gì, hắn nghe thấy cũng giả vờ không nghe.
Hải Nhạc lo lắng đẩy đẩy hắn, Tạ Thư Dật đành phải lưu luyến buông cô ra.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên càng dồn dập.
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!” Trì Hải Hoan kêu lớn hơn.
Hai người đều đang hít sâu, hy vọng có thể bình ổn hai trái tim đều đang xao động.
Tạ Thư Dật khẽ hôn một ngụm trên khuôn mặt đỏ rừng rực của Hải Nhạc, lắc tớ ra ban công, lại nhẹ nhàng nhảy một cái, về tới phòng của chính hắn, sau đó, hắn đứng ở trên ban công, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vỗ về môi của mình, nhìn Hải Nhạc đang ngây ngốc ở ban công mỉm cười.
Hải Nhạc vội vàng chạy đến gương to soi thử chính mình, trời ạ, mặt hồng như vậy, ánh mắt cũng mơ hồ ngập nước, nhất là môi, qua một nụ hôn nồng nhiệt lâu lắc, đã sưng đỏ như một quả anh đào, cái dạng này, làm sao có thể mở cửa đi gặp chị đây?