Tại Đại học y thành phố C.
Trong lúc Seto Minako ăn cơm tối ở căn tin trường học, ngoài trời lại đổ cơn mưa. Cô không mang theo dù nên đành dùng đũa ngắt nhỏ sợi mì cuối cùng trong bát để giết thời gian. Khi cô ngắt mì đến đoạn thứ 56, đèn trong sân trường cũng đã mở, mưa đã tạnh, trời cũng đã tối hẳn.
Minako bước ra khỏi căn tin. Một cơn gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình, cô choàng tay ôm lấy hai vai rồi cẩn thận bước vòng qua vũng nước đọng dưới chân. Ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước lấp lánh như những vì sao.
Những tán cây trên đầu thổi xào xạc, Minako cúi đầu, chân rảo bước, miệng ngân nga một khúc hát của ca sĩ Utada Hikaru —
Thời gian ngừng trôi
Em cố để bước tiếp
Đó là những gì em không muốn quên
Giờ này vào ngày mai
Nước mắt em vẫn cứ tuôn
Vì nhớ anh
You will always be inside my heart
Mãi mãi có một nơi chỉ dành cho anh thôi
I hope that I have a place in your heart too
Now and forever you are still the one
Giờ vẫn là bản bi ca về tình yêu
Rồi mai em sẽ hát một bài ca mới…
(Chú thích: đây là bài First Love của Utada Hikaru - https://www.youtube.com/watch?v=yNEW2UdkPS4)
Bỗng nhiên tiếng hát của cô im bặt, bước chân cũng ngừng hẳn lại.
Tiếng lá cây trên đầu cô vang lên xào xạc như thể có người đang xì xầm bàn tán.
Còn gì nữa không?
Cô cũng không dám chắc, bèn từ từ xoay người lại.
ở góc tường phía sau lưng cô có một cái bóng đang đung đưa.
Cô sợ đến toàn thân run rẩy.
Sàn sạt — sàn sạt —
Bóng đen đó vẫn đang lung lay như một người đàn ông say rượu.
Minako đưa tay lên dụi mạnh hai mắt rồi nhìn kỹ lại mới phát hiện đó chỉ là bóng của một bụi cây có hình thù kỳ quái. Cô thở dài một hơi, tóc gáy đang dựng đứng cũng từ từ hạ xuống.
Chắc do đêm qua cô bị doạ sợ ngủ không ngon đây mà. Tối nay về cô phải ngủ một giấc thật đã mới được.
Sàn sạt — sàn sạt —
Minako vừa đi được mấy bước đã nghe sau lưng truyền đến âm thanh đầy vẻ lén lút này.
Cô xoay người.
Âm thanh đó lại biến mất.
Minako bước đi nhanh hơn, tiếng động sau lưng cũng trở nên dồn dập. Cuối cùng Minako bước đi như chạy trốn, âm thanh đó cũng ngày càng gấp gáp “Sàn sạt sàn sạt sàn sạt sàn sạt —”
Lần này cô đã nghe rất rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, có người đang đuổi theo sau lưng cô.
Đầu óc Minako trở nên trống rỗng, cô đã không còn chú ý đến tư thế chạy trốn của mình trông khó coi đến mức nào, trước mắt cô bây giờ là màn đêm đen vô tận, chỉ có một nguồn sáng duy nhất là những ngọn đèn đường le lói trông như những con mắt đang trợn trừng nhìn cô đầy kinh ngạc, chúng nó đã trở thành những nhân chứng câm lặng duy nhất chứng kiến sự việc.
Cái đầu lâu trắng bệch.
Lý Thục Trân trong nhà vệ sinh.
Trần Mộng Dao trong tháp đồng hồ.
Vài hình ảnh chợt xuất hiện trước mắt cô, bọn họ yên lặng nhìn cô như thể đang có một loại ám thị nào đó…
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
“Ui da —” Minako bỗng tông mạnh vào một người.
“Bị mù hả?!” Chàng thanh niên đối diện vừa xoa ngực vừa mắng to.
“Mōshiwakearimasen (xin lỗi). Có người… có người đuổi theo tôi!” Minako cũng không nhìn rõ người mình vừa va phải là ai, cô lập tức níu lấy người đó như vừa bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Cậu sinh viên cuối cùng cũng nhờ ánh đèn đường mà nhìn rõ mặt Minako, vốn đang nổi giận đùng đùng bỗng trở nên hoà hoãn lại. Cậu nhìn ra phía sau lưng Minako. “Làm gì có ai đâu?”
“Thật sự vừa có người đuổi theo tôi mà, xin bạn hãy tin tưởng tôi!” Minako đáng thương nói.
Cậu sinh viên lập tức đáp lời. “Đương nhiên là tôi tin tưởng bạn rồi. Bạn xinh đẹp như vậy sao có thể nói dối được. Buổi tối con gái đi ra ngoài đường rất nguy hiểm, bạn gọi bạn trai bạn đến đón đi.”
Mặt Minako đỏ ửng. “Tôi không có bạn trai.”
“Ồ.” Hai mắt cậu sinh viên toả sáng. “Vậy tôi đưa bạn về nhé?”
“Thật sự cảm ơn bạn nhiều lắm! Arigatou, Arigatou!”
“Bạn ăn tối chưa? Tôi đưa bạn ra ngoài trường ăn chút gì nhé?... Ồ ăn rồi à. Vậy để tôi đưa bạn về ký túc xá. Tôi tên là Lý Hạc, học năm thứ ba khoa nội tiết, còn bạn?... Bạn tên là Seto Minako? À, tôi nhớ ra rồi, cô gái đến từ Đại học y Tokyo chính là bạn, nghe danh đã lâu… Không cần khách sáo như vậy, có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân tôi cũng thấy rất vinh hạnh. Tối mai nếu như bạn còn về ký túc xá trễ như vậy nữa thì có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức đến… Không phiền đâu, sao mà phiền được chứ, tôi cũng rất rảnh…”
Đèn trong ký túc xá đang mở.
Hoàng Hiểu Mạn đã về phòng, cô ta đang cùng bạn trai ngồi trên giường nói nói cười cười, có vẻ như ngày hôm qua bọn họ đã đi chơi rất vui vẻ.
Minako rón rén bước vào phòng như ăn trộm. Hoàng Hiểu Mạn hỏi cô đi đâu về mà toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cô trả lời câu có câu không, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Bạn trai Hoàng Hiểu Mạn chẳng hề có ý gì là sẽ ra về ngay, Minako không thể làm gì khác hơn, đành đợi đến khi hắn ra về mới có thể thay quần áo. Cô mang dép lê, đặt đôi giày xuống dưới gầm giường rồi len lén nhìn bạn trai của Hoàng Hiểu Mạn.
Gã trai kia khá nhạy cảm, đôi mắt hắn chợt nhìn về phía Minako khiến cô cuống quýt cúi đầu.
Cô mở máy vi tính lên xem một lúc, sau đó lại lén lút nhìn về phía hắn.
Gã ta ngồi trên giường Hoàng Hiểu Mạn, mái tóc rất dài gần như che khuất một nửa khuôn mặt, cô không thể nhìn rõ hắn có đang đổ mồ hôi hay không, thế nhưng hắn hít thở rất đều đặn, không giống như người vừa mới chạy bộ xong.
“… Anh không biết lúc đó bọn họ trông buồn cười cỡ nào đâu, tiếc là anh không trông thấy được. Ai bảo anh đi nhà vệ sinh lâu như vậy.” Hoàng Hiểu Mạn nói.
“Cửa nhà vệ sinh gần phòng máy vi tính bị khoá rồi, anh không còn cách nào khác, đành phải chạy sang chỗ bên hội trường…” Hắn giải thích.
Hoàng Hiểu Mạn bĩu môi hờn dỗi. “Hứ, trời tối rồi mà anh còn bỏ em lại đó một mình, lỡ như em bị kẻ xấu bắt cóc xem anh làm sao!”
“Sẽ không có lần sau đâu, sau này anh sẽ ở cạnh em một tấc cũng không rời.” Hắn an ủi cô ta.
Hoàng Hiểu Mạn tỏ vẻ rất hài lòng, cô ta quay sang nhìn Minako như thể đang khoe khoang.
Minako hỏi: “Các cậu cũng vừa trở về phòng à?”
“Đúng vậy, mới đặt mông ngồi xuống cậu đã trở lại rồi.”
Tim Minako lỗi mất một nhịp.
Cô ngẩng đầu, gã trai vẫn yên lặng ngồi đó nghịch ngón tay thon dài như muốn nói hắn không quan tâm đến cuộc đối thoại giữa hai cô gái.
Minako liếc mắt nhìn về phía ngăn kéo ở tủ đầu giường, chiếc quần lót bị rạch hình chữ thập vẫn còn nằm trong đó.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com