Mục lục
Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^

============

Một giờ sau.

Mộ Dung Vũ Xuyên tìm thấy Lục Tiểu Đường đang nằm thoi thóp trong đám cỏ lau và gạch đá vụn. Lúc này cô đã gần như hôn mê, quần áo thấm đẫm máu tươi.

Mộ Dung Vũ Xuyên đỡ cô dậy tựa vào ngực mình, tay vỗ mạnh vào mặt cô và lớn tiếng gọi.

Lục Tiểu Đường yếu ớt mở mắt ra nhìn hắn: “Sao cậu đánh tôi đau quá vậy, đang trả thù tôi hả?”

“Cậu bị thương ở đâu?” hắn hỏi.

“Trên lưng.”

Mộ Dung Vũ Xuyên cúi đầu tìm tòi vị trí vết thương rồi đưa tay vén áo cô lên.

“Sắc lang —” Lục Tiểu Đường không biết lấy đâu ra sức mạnh, vung cho hắn một cái tát.

“Đệt! Tính mạng sắp không giữ được còn sợ lộ hàng cái gì. Cậu đừng có lộn xộn nữa!”

Lục Tiểu Đường lúc này mới yên lặng, cũng có thể do cô chẳng còn tí sức lực nào nữa.

Mộ Dung Vũ Xuyên hít sâu một hơi: “Đây là vết thương do đạn bắn mà! Chết tiệt thật!”

Hắn cuống quít tìm tìm kiếm kiếm trên người mình, lát sau rút ra một hộp thuốc lá rồi xé nát phần giấy gói bao bọc điếu thuốc, rắc sợi thuốc lá lên vết thương trên lưng cô. Sau đó hắn lấy khăn tay đè lên rồi xé áo thun của mình băng bó lại vết thương cho Lục Tiểu Đường.

Lục Tiểu Đường tựa vào vai Mộ Dung Vũ Xuyên, bờ môi cô tím tái nhưng đôi mắt vẫn cố gắng mở lên nhìn hắn, nở một nụ cười yếu ớt.

Tim Mộ Dung Vũ Xuyên nhói lên.

Hắn nhìn ra đường lớn, giờ này vẫn chưa thấy xe của Kiều Khải đâu, thậm chí đến một chiếc xe chạy ngang cũng không có. Thân thể Lục Tiểu Đường càng ngày càng vô lực.

Trong bóng đêm lạnh lẽo trống vắng đến dị thường.

Mộ Dung Vũ Xuyên chưa từng cảm thấy bất lực và mờ mịt như vậy.

Cảm giác tội lỗi khủng khiếp khi bỏ lại Minako đêm hôm đó bỗng một lần nữa trào lên từ tận sâu trong tâm hồn hắn, nó thoát ra khỏi thân xác và đứng trước mặt hắn trừng mắt.

“Chúng ta đi thôi!” Hắn cắn răng ra quyết định rồi cõng Lục Tiểu Đường trên lưng bước từng bước trên đống gạch vụn. Đầu Lục Tiểu Đường vô lực tựa lên vai hắn, cô thì thào nói nhỏ: “Có phải tôi…nặng lắm không, nên cậu mới đi…chậm như thế.”

“Đúng vậy, cậu nên giảm cân đi.”

“Xí, là do… cậu quá yếu thì có.”

…...

Kiều Khải ngồi bên ghế phụ xe cấp cứu, hai mắt nhìn thật kỹ phía trước, ánh đèn xe rọi thẳng vào bóng đêm khoét ra một lỗ hổng ánh sáng. Minako và các nhân viên y tế khác ngồi ở hàng sau.

"Ở đằng kia —” Kiều Khải đột ngột hô to khiến tất cả mọi người ngồi trong xe giật nảy mình.

Ánh đèn xe cấp cứu rọi thẳng vào một chiếc xe máy điện, trên xe có hai người, người đang lái xe là Mộ Dung Vũ Xuyên. Lục Tiểu Đường ngồi sau lưng được cột chặt vào người hắn.

Mọi người lập tức xuống xe, vội vã nâng Lục Tiểu Đường lên xe cấp cứu. Chiếc xe quay đầu lại chạy thật nhanh về phía ánh đèn rực rỡ trong nội thành.

Nhân sinh như một vở kịch, không khác gì giấc mộng — Lục Tiểu Đường mông lung nhìn gương mặt Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako đang dần dần trở nên mơ hồ, trong lòng cô chợt nghĩ đến câu nói ấy.

Ta vĩnh viễn cũng không ngờ được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào nhận ra những điều đã trải qua là ảo giác hay hiện thực.


Viên đạn ghim vào lưng Lục Tiểu Đường tạo thành một lỗ đạn, nhưng rất may chỉ sượt qua vùng mép gan nên không gây ra tình trạng xuất huyết bên trong cơ thể.

Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn Lục Tiểu Đường đang ngủ say trên giường bệnh, trong lòng lặng lẽ nảy sinh một loại tình cảm khó nói thành lời. Đó là một kiểu ân oán dây dưa với nhau từ nhỏ, chẳng hạn như người nhà của ta, hoặc chị em ta. Có lẽ bọn họ rất xấu tính, thường xuyên mang lại phiền phức cho ta, những lúc bực mình ta chỉ muốn ném họ lên tận mặt trăng cách xa ta hơn 380 ngàn cây số.

Thế nhưng khi bọn họ cần đến ta, ta sẽ không màng khó khăn nguy hiểm mà ở bên cạnh họ, không muốn họ gặp phải một chút thương tổn nào. Ta ghét họ như ghét bản thân mình, mà cũng yêu thương họ như yêu thương chính bản thân mình.

Kiều Khải vỗ nhẹ vào vai Mộ Dung Vũ Xuyên, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài hút điếu thuốc không?”

Mộ Dung Vũ Xuyên gật đầu, hai người lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh. Seto Minako phụ trách việc chăm sóc Lục Tiểu Đường lúc này cũng đang nằm trên chiếc giường đối diện ngủ rất say.

Hành lang phòng bệnh dài thênh thang và vắng ngắt, trong không khí luôn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

Kiều Khải lấy ra một hộp thuốc lá Ngọc Khê đưa cho Mộ Dung Vũ Xuyên một điếu, bản thân anh ta cũng tự đốt một điếu. Hai người đàn ông lặng lẽ không nói gì, chỉ đứng đấy phả ra từng làn khói trắng.

Khói thuốc lá chậm rãi khuếch tán trong không trung. Quan hệ giữa hai người hình như cũng đã phát sinh một loại biến hoá rất nhỏ.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK