- -------------------------
Minako trở mình, làn da mềm mại nhẹ nhàng ma sát với tấm ra trải giường, toàn thân cô dần dần thả lỏng.
Câu đố…
Mộ Dung Vũ Xuyên nói giải câu đố là làm gì? Có phải hắn đang cố ra vẻ huyền bí không? Đã trễ thế này hắn còn định đi đâu cơ chứ?
Ngón chân cô đụng phải da thịt mềm mại của Cố Phán Phán, cô bé khẽ giật một cái, miệng lầm rầm vài tiếng trong cơn ngủ mê. Minako vội rụt chân lại. “Hy vọng tối nay không mơ thấy ác mộng. Cha ơi, phù hộ cho con với, oyashi minasai.”
(Chú thích: Ngủ ngon.)
Cô dần khép mắt lại. Cảnh vật mơ hồ bên trong phòng bắt đầu biến đổi. Đèn treo trên trần nhà khẽ lay động, màn hình vi tính từ từ kéo dài ra, cửa phòng cũng bật mở…
Không. Cửa phòng thật sự vừa bật mở.
Minako nhớ rất rõ lúc mình vào phòng đã đóng cửa lại. Cô lập tức mở bừng mắt, đúng lúc trông thấy một bóng đen đang bò bằng tứ chi dưới sàn nhà.
Tim Minako dường như đã ngừng đập.
Kẻ đó từ từ bò đến trước mặt cô, trước khi cô kịp thét lên một tiếng chói tai, hắn đã đưa tay bịt chặt miệng cô lại.
“Suỵt — là anh nè.”
Lúc này Minako mới nhìn rõ gương mặt Mộ Dung Vũ Xuyên. Cô thấy hơi yên tâm, nhưng vẫn nhìn hắn đầy nghi ngờ và đề phòng.
“Đi theo anh, anh dẫn em đi giải câu đố.” Mộ Dung Vũ Xuyên hạ giọng nói.
Minako do dự không biết có nên tin hắn hay không.
Thế nhưng dưới sự thúc giục mãnh liệt của lòng hiếu kỳ, cuối cùng cô mặc thêm áo khoác rồi bắt chước Mộ Dung Vũ Xuyên, leo xuống giường nhẹ nhàng bò ra khỏi phòng như một tên trộm. Cố Phán Phán mơ mơ màng màng lăn qua chỗ Minako vừa nằm.
Trong hành lang tối tăm chỉ còn lại Minako và Mộ Dung Vũ Xuyên. Chẳng biết bây giờ là mấy giờ, chiếc đồng hồ treo tường phát ra âm thanh “tích tắc tích tắc” đơn điệu.
“Anh sẽ dẫn em đến một nơi.” Đôi mắt Mộ Dung Vũ Xuyên sáng lên trong bóng tối.
“Đi đâu?”
“Nơi lúc chiều chúng ta đã đến.”
“Phòng khám nghiệm…” Minako bịt chặt miệng, cố gắng nuốt từ cuối cùng vào bụng. Quả nhiên gã đàn ông đang đứng trước mặt cô có thần kinh không được bình thường.
“Chẳng lẽ em không muốn biết hung thủ là ai sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên trừng mắt hỏi.
“Anh đã đoán được rồi à?” Minako không khỏi giật mình.
“Bây giờ thì chưa, nhưng anh đã phát hiện được hai điểm đáng ngờ mà người khác không chú ý đến.”
“Vậy sao lúc đó anh không nói ra?”
“Bởi vì anh chưa chắc chắn, nên anh mới muốn tự mình đi kiểm tra.”
“Đợi sáng mai đi không được hay sao?”
“Ban ngày có nhiều người sẽ vướng chân vướng tay.”
“Ồ…”
Mộ Dung Vũ Xuyên không nói nữa, chỉ cười cười nhìn Minako.
“Sao – sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Thật ra em rất muốn đi, rất muốn biết đáp án là gì. Chỉ là em không dám, bởi vì em là một cô bé nhát gan.”
“Không phải như vậy.” Minako vội vàng tranh luận. “Cha em là pháp y nổi tiếng nhất ở Nhật Bản, sao em có thể là người nhát gan được?”
“Ồ?”
“Em sẽ đi với anh.”
“Em đừng miễn cưỡng, không dám đi cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ…”
“Sao có thể chứ, em thật sự rất muốn đi mà.” Minako cố ý làm ra vẻ bình tĩnh.
“Vậy thì được.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhếch môi lộ ra một nụ cười gian xảo.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại