- ---------------------
“Chị ta chết bởi vì mất máu quá nhiều sao?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nhún vai. “Theo như quan sát từ đầu đến giờ của tôi thì đây là khả năng lớn nhất. Từ lúc Minako phát hiện ra nạn nhân đến khi cậu trở về chỉ khoảng mười lăm phút, trong khoảng thời gian đó tôi tận mắt chứng kiến cảnh chị ta bị sốc vì mất máu quá nhiều.”
Lục Tiểu Đường rùng mình. Cô đưa mắt nhìn xuống vết dao lớn ở giữa thân thể nạn nhân, không hiểu sao trong đầu lại chợt nghĩ đến hình ảnh chiếc bánh sinh nhật bị cắt ra.
Thân thể của nạn nhân cũng bị chia thành bốn phần.
Cô không thể không thừa nhận, vết cắt hình chữ thập này có thể nói là hoàn mỹ.
“Vết cắt này có ý nghĩa gì không?”
Câu hỏi của Lục Tiểu Đường khiến Mộ Dung Vũ Xuyên rơi vào trầm tư. Hắn nghiên cứu vết cắt một lúc rồi nói: “Tôi không biết, lời cậu nói cũng có lý lắm. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của pháp y thì tôi không nhận ra vết thương này có thể hàm chứa ẩn ý gì.”
“Có thể hung thủ muốn dùng vết cắt này để truyền đạt một loại tín niệm của hắn. Chẳng hạn như trong phim “Sự Im Lặng Của Bầy Cừu”, hung thủ nhét ấu trùng bướm vào bên trong miệng nạn nhân ấy.”
“Ha ha, đó là sự cường điệu trong nghệ thuật thôi. Trong thế giới hiện thực này, nhiều khi động cơ phạm tội của con người cũng chẳng khác loài vật là mấy. Huống hồ…”
“Sao?”
“Huống hồ đây lại là một tên sát nhân cưỡng hiếp phụ nữ…”
“Cái gì? Ý cậu là chị ta đã bị cưỡng hiếp?” Lục Tiểu Đường tỉ mỉ quan sát thi thể của Lý Thục Trân để tìm xem có vết tích nào rõ ràng hay không.
Thế nhưng quanh khu vực đùi và âm hộ của nạn nhân lại không tìm thấy bất kỳ vết bầm tím rõ ràng nào do ma sát cả.
“Cậu tìm được chứng cứ gì à?”
“Không có. Ý tôi là bây giờ thì chưa tìm thấy. Tôi chỉ suy đoán dựa trên vết trầy trên cổ tay nạn nhân. Khi chị ta bị hung thủ ghì xuống đất chắc hẳn đã bị hắn làm gì đó rồi…”
“…”
“Đương nhiên muốn có manh mối rõ ràng thì phải giải phẫu và khám nghiệm tử thi. Đó là công việc của Kiều Khải, nhưng nếu có thể, tôi cũng muốn được hợp tác làm cùng anh ta.”
“Ừ.”
“Cuối cùng tôi muốn khuyên cậu một câu. Cậu nhất định phải nghĩ mọi biện pháp để nhanh chóng bắt được tên hung thủ này.”
“Chuyện này thì đương nhiên rồi.” Lục Tiểu Đường đóng sổ tay lại rồi cất vào túi áo.
“Không, chắc cậu chưa thật sự hiểu ý của tôi.” Ánh mắt Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn thẳng vào Lục Tiểu Đường. “Vừa rồi cậu đã nêu giả thiết là trong cách thức hung thủ gây án có thể đã để lại một loại tín niệm nào đó, tôi nghĩ kỹ cũng thấy rất có lý. Đây cũng không phải là một vụ án phát sinh do mâu thuẫn bộc phát. Cậu nhìn bộ thi thể này đi, rồi ngẫm lại xem tên hung thủ làm sao có thể giết người trong buồng vệ sinh mà không ai hay biết như vậy.”
Vẻ mặt Lục Tiểu Đường ảm đạm, cô khẽ thở dài: “Nếu tôi không rời khỏi tiệm ăn này thì chị ta đã không bị giết rồi.”
“Việc này không thể trách cậu được, làm sao cậu dự liệu được tên hung thủ sẽ xuất hiện chứ. Huống hồ, cho dù cậu có mặt ở đây thì có thể hắn vẫn sẽ ra tay thôi.”
Hắn dừng lại một lát rồi nói: “Kẻ đã giết Lý Thục Trân nhất định đã lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Hắn biết rõ phải đi đâu để tìm được chị ta. Hắn âm thầm theo dõi chị ta bước vào buồng vệ sinh rồi thực hiện một vụ mưu sát hung tàn ở một nơi công cộng như tiệm ăn này, thế mà lại không bị một ai nhìn thấy. Đây là một vụ mưu sát có lên kế hoạch và trình tự đầy đủ. Hung thủ muốn dựa vào phương thức gây án này để khiêu chiến với toàn xã hội.”
Lục Tiểu Đường trầm mặc một lúc lâu, cô đã hiểu ý của Mộ Dung Vũ Xuyên. Chính cô cũng đã từng gặp loại vụ án như vậy. Hiện tại cục cảnh sát các cô không phải đang đối mặt với một tên sát nhân nghiệp dư trong lúc nhất thời gây ra án mạng, mà là một tên sát nhân xem toàn bộ quá trình gây án như một loại hình nghệ thuật và rất hưởng thụ nó.
"Loại người này nếu không bắt được hắn thì hắn sẽ không dừng tay." Lục Tiểu Đường nói.
Cửa nhà vệ sinh chợt bị đẩy ra, một người đàn ông đeo kính đen, dáng vẻ hào hoa phong nhã đang đứng tại cửa ra vào, trong tay anh ta cầm theo một hộp dụng cụ bằng nhôm.
Anh ta trông chưa đến 30 tuổi, toàn thân tỏ ra khí chất rất giống một giáo viên dạy trường trung học.
Đối mặt với hiện trường án mạng vô cùng thê thảm này, phản ứng của anh ta vẫn rất bình tĩnh, có lẽ là vì đã quá quen thuộc với những cảnh tượng máu me.
"Bác sĩ Kiều, anh đến rồi à?" Lục Tiểu Đường nói.
Kiều Khải khẽ gật đầu, ánh mắt của anh ta nhìn về phía Mộ Dung Vũ Xuyên."Cậu ta là ai?"
"À, đây là Mộ Dung Vũ Xuyên, bạn tôi. Cậu ấy là sinh viên hệ Thạc sỹ của trường Đại học Y thành phố C, cũng học khoa pháp y."
"Khoa pháp y?" Kiều Khải khẽ nhíu mày. Anh ta nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên từ đầu đến chân, khi trông thấy trên tay Mộ Dung Vũ Xuyên đang đeo một bộ găng tay cao su dính đầy máu, gương mặt anh ta lập tức trở nên lạnh lùng. "Cảnh sát Lục, cậu ta đang tiến hành kiểm tra thi thể sao?"
"Khi vụ án phát sinh thì cậu ấy đúng lúc có mặt tại hiện trường, lại học khoa pháp y nên tôi mới nhờ cậu ấy kiểm tra sơ bộ thi thể một chút trước khi anh đến, để có thể hiểu rõ tình hình vụ án này càng sớm càng tốt." Lục Tiểu Đường giải thích.
"Cô cho là những phán đoán của cậu ta đáng tin cậy hay sao?" Kiều Khải lạnh lùng hỏi.
"Cậu ấy dù sao cũng là..."
"Cậu ta dù sao cũng là một sinh viên chưa có kinh nghiệm. Một khi cậu ta mắc sai lầm lỡ tay phá hủy hiện trường vụ án thì sẽ khiến cho công tác điều tra của chúng ta thêm biết bao nhiêu là phiền phức. Cô là một cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, về điểm này cô không thể nào không biết."
Gương mặt Lục Tiểu Đường nóng rực lên vì xấu hổ. "Xin-Xin lỗi anh, bác sĩ Kiều, đây là sơ sót của tôi."
Quan hệ đồng nghiệp giữa Kiều Khải và Lục Tiểu Đường bình thường cũng khá tốt, thế nên anh ta không nói thêm gì, chỉ nhè nhẹ lắc đầu.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại