Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh lại đang trên đường đến thành phố S thì nhận được điện thoại của Đường Kiện gọi tới. Anh ta đã phái vài cảnh sát mặc thường phục giám thị ngôi nhà đó nhưng kẻ bị tình nghi vẫn chưa xuất hiện.
“Có phải hắn nghe được tin tức gì nên chạy trốn rồi không?” Tào Thanh hỏi.
“Chắc là không đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không chắc chắn đáp lời.
“Theo tôi thấy, lẽ ra tối qua chúng ta nên mang cô ta về đồn cảnh sát, không chừng chính cô ta là người đã mật báo cho hung thủ chạy trốn.”
“Mang cô ta về đồn cảnh sát chẳng khác nào rút dây động rừng. Hôm qua tôi đã nhờ Đường Kiện định vị và theo dõi điện thoại di động của cô ta. Cho dù cô ta đi bất cứ đâu hay gọi điện cho bất kỳ ai chúng ta đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.”
“Thì ra anh còn có phương án B.” Tào Thanh nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên bằng cặp mắt đã khác xưa.
“Thả dây dài câu cá lớn mà.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Tôi còn đang hy vọng cô ta chính là tên đồng loã đây.”
Người xưa có câu “Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”.
Ứng vào thời buổi này cũng không khác là mấy.
Chỉ cần bạn có tiền, những cô gái ngoài quán rượu còn có thể chăm sóc bạn tận tuỵ hơn cả bạn gái bạn. Cho dù bạn đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào, chỉ cần đôi bên thống nhất được giá cả thì bọn họ đều sẽ thoả mãn bạn mà không cần quan tâm bạn là tên biến thái hay kẻ giết người, chỉ cần bạn không giết cô ta là được.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Cô gái tên Liễu Quyên đó rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đây?
Bất kỳ một vụ án nào đều sẽ có cách giải, liệu cô gái này có thể là điểm mấu chốt để phá giải ván cờ đang bị chiếu tướng này không?
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa thấy khách sạn Minh Châu đã lập tức nghĩ đến khách sạn cực kỳ hoa lệ trong bộ phim “Quốc Sản 007” của Châu Tinh Trì. Nếu đem bỏ mấy miếng trang trí dán ngoài cửa gỗ thì trông hoàn toàn không còn khác biệt.
“Thật là hoành tráng.” Mộ Dung Vũ Xuyên cảm khái.
Cô lễ tân nhiệt tình hỏi han hai người muốn thuê loại phòng nào.
Tào Thanh đáp: “Chúng tôi đến tìm người.”
“Không biết các vị tìm ai ạ?” Cô ta nở nụ cười đầy thâm ý.
“Liễu Quyên làm việc ở đây phải không?”
Nụ cười của cô lễ tân càng tươi tắn hơn. “Ở đây cô ấy không mang tên này mà tên là Pudding.”
“Bánh pudding? Đó không phải là đồ ăn sao?” Tào Thanh ngây thơ thốt lên.
“Đúng vậy, Pudding là để ăn.” Cô gái cười tủm tỉm.
“Như vậy bây giờ có thể mời cô ấy đến gặp chúng tôi được không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Cả hai vị…” Cô gái tỏ vẻ hiếu kỳ. “Đều muốn tìm cô ấy sao?”
“Phải.” Mộ Dung Vũ Xuyên biết cô gái này đang hiểu lầm nhưng đâm lao đành phải theo lao.
Cô gái cầm điện thoại lên nói nhỏ nhẹ vài câu rồi bảo Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh ngồi chờ một chút.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Pudding, hay nói đúng hơn là Liễu Quyên, trang điểm càng đậm hơn hôm qua. Cô ta gắn lông mi giả, đeo lens giãn tròng mắt trông như con lai, miệng nở nụ cười vô cùng ngọt ngào. Nhưng khi nhận ra kẻ đến là hai vị cảnh sát mình vừa gặp tối qua, gương mặt cô ta lập tức đanh lại.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Liễu… à, cô Pudding.” Mộ Dung Vũ Xuyên mỉm cười.
“Các người lại tìm tôi có chuyện gì?” Pudding trông rất bất an.
“Hôm nay cô có thời gian không?”
“Tôi… thật ra, tôi…”
Mộ Dung Vũ Xuyên ghé tai cô ta nói nhỏ: “Khách của cô đông lắm sao?”
“Nào… nào có khách gì đâu.” Pudding nặn ra một nụ cười.
“Vậy thì chúng ta nói chuyện với nhau một chút nhé, có được không?”
“Hôm qua không phải đã nói hết rồi sao?”
“Có lẽ hôm nay cô sẽ nhớ ra nhiều thứ thú vị đấy.”
Ánh mắt Mộ Dung Vũ Xuyên khiến Pudding bối rối.
“Pudding, em đang làm gì đó?” Một âm thanh lạnh như băng truyền tới.
Ánh mắt Pudding nhìn ra sau lưng Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh. “Chị Coco —”
Một phụ nữ mặc áo thun quần short bước nhanh đến quan sát Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh rồi nhìn về phía Pudding: “Khách của em à?”
“Bọn họ…” Pudding tỏ ra khó xử.
“Chúng tôi là cảnh sát.” Tào Thanh nói.
“Cảnh sát?” Người phụ nữ được gọi là ‘chị Coco’ bỗng xoay người lại.
Cô ta không hề trang điểm, gương mặt thanh tú, dáng người hơi gầy, thoạt trông khoảng hai mươi tuổi, nhưng vẻ lão luyện trải đời và hờ hững trên mặt lại khiến người ta có cảm giác cô ta đã ba mươi tuổi rồi.
“Không biết đồng chí cảnh sát đến tệ xá để làm gì?” Chị Coco bình tĩnh hỏi.
“Để phục vụ cho việc phá án, chúng tôi muốn hỏi cô Liễu Quyên vài vấn đề.” Tào Thanh thành thật trả lời.
“Nếu là đến phá án, xin hỏi các vị có lệnh khám xét không?”
“Chúng tôi không phải đến đây để khám xét nên không có lệnh, chỉ muốn hỏi vài câu hỏi thôi.”
“À, thì ra là hỏi vài câu hỏi thôi.” Chị Coco gật đầu. “Nói cách khác, chúng tôi cũng có quyền không trả lời đúng không?”
“Chuyện này…” Tào Thanh bị đâm trúng chỗ hiểm. Thực tế lần hành động này của cậu ta và Mộ Dung Vũ Xuyên vốn không hề được cục cảnh sát phê chuẩn.
Mộ Dung Vũ Xuyên hắng giọng nói: “Chuyện này không hay lắm đâu…”
Chị Coco quay sang nhìn hắn.
“Chuyện có dính dáng đến một vụ án hình sự.” Mộ Dung Vũ Xuyên quyết định tiết lộ một chút tin tức để doạ cô ta. “Cô Pudding đây là người có liên quan đến vụ án này.”
Gương mặt Pudding lập tức trở nên trắng bệch.
Chị Coco liền hỏi: “Tại sao lại dính dáng đến vụ án hình sự? Cô ấy ăn cướp à?”
“Không có.”
Không đợi Mộ Dung Vũ Xuyên nói tiếp, chị Coco đã nã pháo liên thanh vào người hắn. “Cô ấy giết người à?”
“Không có.”
“Cô ấy buôn lậu thuốc phiện à?”
“Không có.”
“Cô ấy lừa bán trẻ em à?”
“Không có.”
“Vậy cô ấy làm tiền giả? Buôn lậu vũ khí? Ăn trộm? Phóng hoả? Đầu độc… à?”
Mộ Dung Vũ Xuyên vốn không có thời gian để mở miệng nói hết câu, dòng suy nghĩ trong đầu hắn đều đã bị người phụ nữ miệng lưỡi lợi hại này làm cho rối tinh rối mù.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com