- ---------------------
Thứ Bảy, ngày 13 tháng 8, buổi sáng lúc 5 giờ 15 phút.
Kiều Khải quỳ một gối xuống, rút trong túi ra một đôi găng tay cao su rồi chậm rãi đeo vào.
Võ Bưu đứng chống nạnh cách đó hai mét, vẻ mặt u ám, gương mặt chữ điền của ông cứ như vừa bị ai đó lấy giấy nhám chà mạnh một phen. Không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Cho dù lúc này có người kề dao vào cổ ông thì sắc mặt ông cũng không thể tệ hơn bây giờ được nữa.
Đôi mắt ông mang theo tia nghi vấn lia qua lia lại giữa thi thể trước mặt và Kiều Khải.
Kiều Khải dựa theo trình tự kiểm tra thi thể từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
“Cô bé bị dao đâm chết phải không?” Võ Bưu không chờ thêm được nữa, cất tiếng hỏi.
“Là một loại vũ khí quân dụng hình chóp có ba cạnh.”
Người chết nằm úp sấp trong vũng máu đã khô, khuôn mặt úp xuống mặt đất, trên lưng đầy những vết thương khiến máu thịt be bét, lúc này đã biến thành màu tím đen.
Kiều Khải đặt ngón tay vào miệng vết thương, làn da bị tàn phá của thi thể dường như đang sợ hãi nên khẽ rung động. Kiều Khải hít vào một hơi để giữ bình tĩnh: “Cô bé bị đâm không dưới hai mươi nhát, trên lưng có hơn mười nhát, ngay eo có ba nhát, trên đùi hai nhát, vết đâm không tập trung vào một vị trí nào trên cơ thể. Mỗi nhát đâm đều dùng lực rất mạnh, vết đâm ở phần lưng trên khá nhiều, tôi đoán lá phổi của cô bé đã nát bươm rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, nạn nhân chết do bị mất máu quá nhiều tạo thành cơn sốc dẫn đến tử vong.”
Anh ta vén tóc nạn nhân ra, để lộ nửa gương mặt cô gái rồi nhẹ nhàng xoay đầu cô gái về phía mình.
Đó là một gương mặt rất sạch sẽ, còn vẻ trẻ con của lứa tuổi vị thành niên. Lông mi cô gái rất dài, đôi mắt nhắm chặt như thể đang ngủ say, chỉ có đuôi lông mày hơi nhướng lên tựa như mơ thấy chuyện gì không vui. Gương mặt cô trông không có vẻ gì là đã chết, dường như lúc nào cũng có thể mở to mắt nhìn hắn và nở nụ cười hết sức đáng yêu.
Kiều Khải rụt tay lại như bị điện giật.
“Thời gian tử vong của nạn nhân.” Võ Bưu lại tiếp tục truy hỏi.
“Vết hoen tử thi màu tím trên bụng nạn nhân đã hiện ra rõ ràng, dù dùng ngón tay ép xuống cũng không nhạt đi, đồng thời nơi khoé mắt nạn nhân đã xuất hiện một lớp màng đục mỏng, tuy nhiên vẫn có thể nhìn rõ đồng tử mắt. Do đó có thể phỏng đoán thời gian tử vong dưới 15 tiếng đồng hồ, cụ thể là vào khoảng từ 6 đến 8 giờ tối hôm qua.”
“Ừ.” Võ Bưu đi dạo quanh con hẻm một vòng. “Hiện tại đang là mùa hè, ít nhất cũng phải sau 7 giờ trời mới bắt đầu tối. Tôi đoán hung thủ dù có gan cỡ nào cũng không dám ra tay vào lúc trời còn sáng. Huống hồ hắn đâm nạn nhân nhiều nhát như vậy, chắc chắn điều kiện gây án thời điểm đó rất thuận lợi. Căn cứ theo lời cậu nói thì thời gian gây án của hung thủ có thể giảm xuống còn từ 7 đến 8 giờ tối.”
Kiều Khải gật đầu, ánh mắt anh ta nhìn xuống hạ thân nạn nhân rồi chậm rãi kéo mép váy lên. Chiếc quần lót màu hồng hoạ tiết cánh hoa vẫn nằm nguyên vẹn trên người nạn nhân, lại còn rất sạch sẽ. Anh ta tỉ mỉ kiểm tra mặt trong đùi rồi nhíu mày, sau đó trực tiếp cởi quần lót của nạn nhân ra, cắm nhiệt kế vào hậu môn.
“Nhiệt độ không khí trung bình là 21 độ C, trực tràng của nạn nhân có nhiệt độ 28 độ C, suy ra thời gian tử vong cũng đúng như anh vừa phán đoán. Nhưng mà có một điểm thật kỳ lạ.”
“Điểm nào?”
“Nạn nhân không có dấu vết bị xâm phạm tình dục.”
“Không có à?” Võ Bưu đưa mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh. “Bắt một cô bé ăn diện đẹp đẽ như vậy vào đây chỉ để giết thôi sao?”
“Xem này Võ đội trưởng.” Kiều Khải tìm được một tấm thẻ trên người nạn nhân, anh ta đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi rồi đọc: “Trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối, học sinh lớp 10/5 niên khoá 2011, tên Tống Giai, 16 tuổi.”
Võ Bưu trầm ngâm một lát: “Đúng là có chút kỳ lạ. Tên cùng hung cực ác này có thể ra tay với một cô bé mới 16 tuổi, chắc chắn là một tên điên hết sức cực đoan. Vậy tại sao hắn lại không cưỡng bức cô bé? Tôi từng gặp phải vài vụ án mà nạn nhân là các bé gái vị thành niên, mục đích chính của hung thủ đều là để thoả mãn xu hướng tính dục lệch lạc của mình, vì sao tên này lại là ngoại lệ?”
“Có lẽ hắn bị mất khả năng tính dục nên bị kiềm nén thành tâm lý biến thái.”
“Hắn còn có thể dùng tay hoặc dùng miệng.”
“Hay hung thủ là một người phụ nữ?”
“Phụ nữ? Cái này thì tôi cũng không dám nghĩ đâu… Thôi được rồi, đừng có đoán mò nữa.” Võ Bưu gõ gõ đầu. “Trước tiên cứ mang thi thể nạn nhân về cục đã. Có thể xác nhận thân phận người chết là tốt rồi. Chúng ta cứ tra từng người trong trường học và gia đình có liên quan đến nạn nhân. Còn điện thoại di động của nạn nhân nữa, xem xem cô bé này thường hay liên lạc với ai, trước khi chết không phải còn gọi một cú điện thoại sao, tra xem người đó là ai.”
Các đội viên cảnh sát đứng bên cạnh nhận lệnh gật đầu rồi nghiêm túc ghi chép lại lời dặn dò của đội trưởng vào sổ tay. Những người khác tiếp tục lo làm phần việc của mình như chụp ảnh, thu thập chứng cứ…
- ---------------------
Mộ Dung Vũ Xuyên xoa mái tóc rối bời, vẻ mặt ủ rũ nhìn chồng tài liệu thật dày được đính lại với nhau bằng sợi chỉ gai nằm trên bàn.
“Mang về đọc cẩn thận, chỗ nào không hiểu thì đến hỏi thầy. Mấy quyển sách khác em cũng không cần xem nữa. Đây là bản ghi chép công tác của thầy mấy chục năm qua, đọc hiểu hết chỗ này thì thầy cấp luôn cho em bằng Thạc sỹ.”
Ông lão tự phụ béo lùn kia đuổi Mộ Dung Vũ Xuyên đi rồi ngồi lên chiếc ghế lắc thân thuộc của mình, cầm quyển truyện tranh “Thám tử lừng danh Conan” lên đọc. Ông định xem xong sẽ kể cho đứa cháu nội đang học nhà trẻ nghe, bảo là muốn đào tạo sự quan sát nhạy bén cho thế hệ sau.
Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không rõ ông lão này muốn kể chuyện cho cháu nội nghe thật hay vốn chỉ là muốn đọc truyện thôi.
Bây giờ hắn hơi hối hận rồi, chẳng thà lúc tốt nghiệp đại học trở về Bắc Kinh để cha hắn tìm cho hắn một công việc cho rồi. Gia tộc Mộ Dung mấy đời chỉ có con một, tổ tiên hắn vào thời Ngũ Hồ thập lục quốc trong triều đại nhà Yên đã từng xuất hiện nhân vật lịch sử rất có tiếng tăm là Mộ Dung Phục.
Cha của Mộ Dung Vũ Xuyên tuân theo truyền thống tốt đẹp của gia tộc nên trở thành một vị giáo sư bác sĩ trong lĩnh vực trị liệu bệnh tim lâm sàng nổi tiếng cả nước, từ dân thường tới quan lớn có bệnh về tim đều mong được giáo sư bác sĩ Mộ Dung dùng y thuật cao siêu của mình để giúp đỡ bọn họ được tiếp tục thải khí Cacbonic thêm mấy chục năm nữa.
Mặc cho chuyên môn của mình và cha có hơi khác biệt, một người cầm dao mổ người sống, một người cầm dao rạch người chết, nhưng bản thân hắn là người giàu có cơm no áo ấm, sống cuộc sống thượng lưu bấy lâu nay nên cũng không gặp phải khó khăn gì.
Lúc đầu giáo sư Mộ Dung cực kỳ phản đối việc con trai cưng lựa chọn chuyên ngành pháp y, thế nhưng khi tỉnh táo lại mà suy nghĩ, ông mới nhận thấy con trai mình trời sinh tính tình lơ đãng, không thích chịu trách nhiệm với bất cứ ai hay việc gì. Cầm dao lên mổ người chết đúng thật là không xảy ra nguy hiểm gì cho ai, thế nên ông đành miễn cưỡng đồng ý.
Đi học ở thành phố C hay ở Bắc Kinh đều như nhau, số tiền trong thẻ ngân hàng của hắn luôn luôn khiến người ta phải hâm mộ. Hắn ăn ở tại nhà cậu ruột, lại có một người bạn thanh mai trúc mã là cảnh sát hình sự ở cục cảnh sát thành phố C. Cho nên dù là Mộ Dung Vũ Xuyên có lăn lộn thế nào hay khoe của ra sao, lúc nào cũng sẽ có người mật báo cho giáo sư Mộ Dung, hơn nữa lại càng không có ai dám can đảm bắt cóc con trai ông.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại