- ---------------------
Ngay lúc Minako đang giãy giụa bên dưới thân thể hấp hối của Lý Thục Trân thì một người bỗng xuất hiện ngay bên cạnh cô.
Gương mặt Lý Thục Trân đối diện với Minako, đôi mắt chỉ còn tròng trắng của cô ta đang nhìn cô chằm chằm, các bắp thịt trên mặt cũng co rút dữ dội.
Người đó đứng ngay bên cạnh nhìn cảnh tượng quỷ dị này.
Hắn chỉ dừng lại nhìn trong chốc lát rồi tiến lên nắm lấy cánh tay Lý Thục Trân kéo cô ta ra khỏi người Minako. Khi tay hắn chạm vào người Minako, cô theo bản năng hét chói tai tránh né.
“Là anh đây Minako!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn kỹ lại mới nhận ra gương mặt Mộ Dung Vũ Xuyên, cô lập tức lao vào lồng ngực hắn mà run rẩy, máu trên người cô cũng dây đầy sang người Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Dung Vũ Xuyên lớn tiếng hỏi.
“Em… Em cũng không biết. Lúc em thấy chị ấy thì chị ấy đã… đã như vậy rồi.” Nước mắt Minako rơi như mưa.
Mộ Dung Vũ Xuyên ôm cô ra khỏi vũng máu rồi đặt cô xuống một chỗ sạch sẽ hơn, sau đó bước lại ngồi xổm xuống ngay bên cạnh thân thể máu me đầm đìa của Lý Thục Trân.
Cơn co giật của cô ta đã ngừng lại. Hắn đặt ngón tay lên động mạch dưới gáy cô ta. Mạch đập yếu ớt khiến hắn không thể xác định rõ đây là mạch của người đang hấp hối hay là của chính hắn.
Hắn xoay mặt cô ta lại, bên dưới mắt phải cô ta có vết sưng rất rõ ràng, đó là dấu vết bị nắm tay người khác đấm vào. Mộ Dung Vũ Xuyên nhẹ nhàng ấn xuống, lập tức cảm giác được sự xao động của xương vỡ bên dưới làn da.
Môi cô ta khẽ mở, máu tươi chậm rãi tràn ra từ trong cổ họng. Hắn không biết có cần phải làm hô hấp nhân tạo cho cô ta nữa hay không. Hắn đang do dự.
Con ngươi Lý Thục Trân lúc này đã trắng dã, những hơi thở ẩm ướt yếu ớt cuối cùng tản ra khỏi mũi và miệng cô ta, giữa hai chân rỉ ra nước tiểu.
Não cô ta đã chết.
- ------------------
Lục Tiểu Đường nhận được điện thoại của Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức nín thở chạy một mạch về cửa tiệm McDonald.
Khách khứa đều đã chạy sạch. Ông chủ cửa tiệm co ro ngồi trong quầy thu ngân. Chỉ có Seto Minako ngồi một mình ở đó, từ đầu đến chân cô đều dính đầy chất lỏng màu đỏ.
Lục Tiểu Đường giật mình. Đó là máu. Sao lại có thể chảy nhiều máu như vậy?
Minako lúc này và Minako khi Lục Tiểu Đường mới rời đi tựa như là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô gái dường như đã bị doạ đến choáng váng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hư vô như một đứa bé bị quỷ nhập trong các bộ phim kinh dị.
Trong điện thoại Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không nói nhiều, chỉ nói với cô là Lý Thục Trân đã chết.
Lục Tiểu Đường bước tới trước mặt Minako, nắm chặt hai vai cô lay tỉnh, lớn tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em có bị thương không?”
Cặp mắt vô thần của Minako nhìn sang cô, khi nhận rõ đó là Lục Tiểu Đường mới vùi đầu vào ngực cô khóc thảm thiết.
Lục Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm. Có thể khóc chứng tỏ là còn không sao. Cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc Minako để an ủi, đồng thời quay sang gật đầu với ông chủ tiệm: “Đừng sợ, tôi là cảnh sát.”
Một lát sau tiếng khóc của Minako cũng ngừng lại. Cô ngồi dậy nở nụ cười thẹn thùng với Lục Tiểu Đường rồi vụng về tìm tới tìm lui trong túi quần túi áo thứ gì đó. Lục Tiểu Đường hiểu ý, rút mấy tờ khăn giấy trên bàn đưa qua cho cô. Minako nhận lấy, lau đi nước mắt và máu dính trên mặt rồi xì mũi.
“Vũ Xuyên đâu rồi?” Lục Tiểu Đường hỏi cô.
“Anh ấy ở trong phòng vệ sinh…” Giọng cô vẫn còn run rẩy. “Trong đó toàn là máu. Anh ấy bảo em ngồi ngoài này đợi chị đến.”
Lục Tiểu Đường gật đầu. Cô hạ thấp người xuống nhìn Minako như thể đang nhìn một cô bé đáng thương, rồi đưa tay lau nhẹ đi vết bẩn còn lại trên mặt Minako. “Bây giờ em thấy ổn chưa?”
Minako gật đầu. “Chị đi tìm anh Vũ Xuyên đi. Ảnh đang cần gặp chị đó.”
Bên cạnh quầy thu ngân là một hành lang không quá dài. Cuối hành lang có hai cánh cửa, giữa mặt tường có treo một tấm bảng bắt mắt “Nhà vệ sinh”, bên trái là nhà vệ sinh nam, bên phải là nhà vệ sinh nữ.
Còn chưa kịp đẩy cánh cửa nhà vệ sinh nữ ra cô đã nghe thấy một mùi tanh lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi. Trực giác của phụ nữ thường rất nhạy cảm, bản năng của cô đang mách bảo bên trong là một cảnh tượng khủng khiếp khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong điện thoại Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không nói rõ Lý Thục Trân chết như thế nào. Cho đến bây giờ Lục Tiểu Đường vẫn chưa có tí khái niệm nào về sự việc đã xảy ra.
Cô dùng sức mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô lập tức ngừng thở.
Một giây, hai giây đồng hồ trôi qua… rồi chắc phải đến một phút, cô mới từ từ thở mạnh một hơi.
“Đóng cửa lại!” Thanh âm của Mộ Dung Vũ Xuyên rất lãnh đạm, đã mất đi vẻ ngả ngớn thường ngày.
Hắn đang quỳ trên một chân, toàn thân dính đầy máu đỏ. Lý Thục Trân nằm ngay cạnh chân hắn, dưới sàn nhà toàn là máu. Ánh đèn mờ sáng chiếu vào vũng máu dưới đất phản xạ ra đủ loại sắc thái.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại