“Chẳng hạn như khi tôi đưa cho cậu xem một quả táo hoặc một quả quýt, cậu vẫn có thể nhận thức được cậu đang nhìn một vật thể hình tròn có tính chất riêng biệt, nhưng não cậu lại không thể xác định được nó là vật gì.”
“Chướng ngại về thị lực —” Mộ Dung Vũ Xuyên quay sang hỏi Kiều Khải. “Anh có cho rằng Lý Thục Trân đã gặp phải tình huống này không? Điều này có thể giải thích được lý do tại sao lúc đó nạn nhân không kêu cứu.”
“Tôi đồng ý với quan điểm của cậu.” Kiều Khải nói.
‘Quý ngài ruồi nhặng’ lại hớp một ngụm nước. “Ngoài những điều kể trên, Benladon còn khiến cho người sử dụng tạm thời đánh mất năng lực ngôn ngữ. Không phải thanh quản có vấn đề, mà là khu vực dây thần kinh ngôn ngữ trong não bộ bị tê liệt. Cho đến hiện tại thì các thí nghiệm lâm sàng vẫn chưa phát hiện ra những tổn thương khác về mặt sinh lý. Do đó tôi phỏng đoán, loại chất hoá học này chủ yếu chỉ tác dụng lên thần kinh thị giác và các dây thần kinh ngôn ngữ trong bộ não con người.”
“Tôi hiểu rồi.” Mộ Dung Vũ Xuyên gật đầu.
“Những triệu chứng rõ ràng của người dùng chất này là khả năng nói chuyện bị trì trệ, đồng tử giãn nở, nhiệt độ cơ thể tăng cao, nhịp tim đập nhanh và triệu chứng khó thở.”
“Những triệu chứng anh vừa nói đều xuất hiện trên cơ thể hai nạn nhân.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Cho tôi hỏi một câu, muốn xuất hiện đầy đủ những triệu chứng như anh vừa nói thì cần phải sử dụng liều lượng Benladon là bao nhiêu?”
“Đây là một loại dược vật có hiệu suất sử dụng rất cao. Chỉ cần nghiền nát hai lá cây Benladon đem ngâm vào trong ly trà, chất độc không màu không mùi của nó sẽ dễ dàng biến một người bình thường thành ngu ngốc. Tuy nhiên, trái của cây Benladon không độc bằng thân cây và lá cây. Nếu muốn dùng Benladon để chơi bời một chút thì cậu phải nắm rất rõ kiến thức về thứ độc vật này, nếu không chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì… Ô hô ai tai!”
“Nạn nhân đầu tiên là một giảng viên đại học.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Ồ vậy sao?” ‘Quý ngài ruồi nhặng’ nói. “Cuộc sống hiện nay có vô vàn các chất độc hại. Tôi không tin một giảng viên đại học như cô ta sẽ coi thường tính mạng mình đến mức dám sử dụng một loại độc chất như Benladon. Cho dù cô ta muốn thử cảm giác mạnh thì cũng nên chọn một loại thuốc tốt hơn. Huống hồ cho đến nay Benladon vẫn là một loại chất độc chưa có thuốc giải.”
“Không biết nạn nhân thứ hai đã khôi phục lại chưa.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Nếu cô ấy tỉnh táo lại rồi thì tôi nghĩ lát nữa chúng ta nên ghé qua bệnh viện xem sao.”
“Tổ trưởng Lục đang ở bệnh viện trông chừng cô ấy.” Tào Thanh đáp.
“Còn điều gì liên quan đến Benladon nữa không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi ‘Quý ngài ruồi nhặng’.
‘Quý ngài ruồi nhặng’ khẽ vuốt mái tóc bóng nhẫy đầy gel của mình. “Ngoại trừ gây táo bón, mất khả năng ngôn ngữ, tạo ảo giác…” Gã bỗng nhiên cười bí hiểm. “Benladon còn được dùng trong quan hệ tình dục nữa.”
“Nghĩa là sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên hứng thú hỏi.
“Thời cổ đại, phụ nữ thường đem nó nghiền thành bột rồi bôi vào bên trong âm đ*o để nhanh đạt đến cực khoái. Đây là một loại thuốc kích thích tình dục khá lý tưởng. Nếu các vị ngồi ở đây có may mắn được dùng thử một lần, tôi khuyên các vị chỉ nên dùng nó ở bên dưới cơ thể.”
Không ít người ngồi trong phòng họp phải ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ. Minako ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu lên.
‘Quý ngài ruồi nhặng’ dường như cũng ý thức được mình nói quá lời nên gã đúng lúc đổi chủ đề. “Thậm chí trong rất nhiều nghi thức về tôn giáo, người ta cũng sử dụng nó để đạt tới cảnh giới ‘thông linh’.”
“Nó có thể tác động lên ý thức con người nhiều đến thế sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên thật sự rất kinh ngạc.
“Nó chính là hung thủ cưỡng hiếp bộ não của chúng ta, khiến cho ký ức của chúng ta trở nên rối tinh rối mù. Có một hiện tượng rất thú vị là, khi nghiên cứu những người đã từng sử dụng Benladon, đa số bọn họ đều nói mình đã từng bay lượn trên không trung. Bọn họ vô cùng tin tưởng và khẳng định điều đó.”
Tào Thanh bỗng nói xen vào: “Hèn gì tôi cứ không hiểu tại sao Trần Mộng Dao lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thì ra cô ấy tưởng mình đang bay.”
Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi cậu: “Trước lúc anh rời khỏi bệnh viện, cô ấy có nói gì không?”
Tào Thanh lắc đầu. “Chẳng nói gì cả. Thế nên tổ trưởng Lục mới quyết định ở một mình với cô ấy. Nếu anh có hứng thú thì lát nữa khi buổi toạ đàm kết thúc, chúng ta cùng về bệnh viện xem sao.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever