==============
Lục Tiểu Đường vừa nhìn thấy gã trai này đã cảm thấy vô cùng phản cảm.
Có một số người vừa sinh ra đã không được người khác yêu thích, cho dù bọn họ có là người tốt đi chăng nữa. Mộ Dung Vũ Xuyên đôi khi cũng hay làm những chuyện chọc người khác bực mình, nhưng thật ra cái duyên của hắn cũng không tệ, nhất là duyên với phụ nữ.
Gã trước mắt cô trên mặt xỏ không ít đinh tán, tai cũng có, chân mày cũng có, đã vậy lỗ mũi cũng xỏ một vòng khuyên trông hệt như một con trâu.
Lục Tiểu Đường chợt nhớ lại mô tả của Vương Toa Toa về hắn, cô cảm thấy cô bé đã dùng từ hết sức nhã nhặn. Thôi Bác hoàn toàn là một kẻ vô cùng xứng đáng với hai từ “dung tục”. Ngoài đống đinh tán vòng khuyên, trên gương mặt dầu mỡ của hắn còn mọc đầy mụn mủ, mớ tóc tai cột sau gáy ít nhất một tuần chưa gội, chiếc áo khoác jean màu đen nhăn nhăn nhúm nhúm toả ra một mùi chua khó thở.
Trong ảnh, Trần Mộng Dao rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, cớ sao lại coi trọng loại người như Thôi Bác, lại còn nghe lời hắn răm rắp? Lục Tiểu Đường nghĩ nát óc cũng không sao hiểu nổi. Nhưng có một điều cô có thể khẳng định, loại người hèn hạ như Thôi Bác một khi đã muốn khống chế người nào thì sẽ không từ thủ đoạn để thực hiện.
Sau khi tan học, sinh viên lục tục kéo nhau ra khỏi giảng đường. Lục Tiểu Đường bước vào phòng, đi thẳng đến chỗ ngồi của Thôi Bác mà không thèm để ý đến ánh mắt của các nam sinh cứ mãi nhìn theo cô.
“Cậu là Thôi Bác?” Cô gọi hắn.
Gã nam sinh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi chân thon dài của Lục Tiểu Đường mất một lúc rồi mới trả lời: “Tìm tôi làm gì? Muốn đi khách sạn không tiểu thư?”
(Chú thích: ở Trung Quốc, “tiểu thư” là tiếng lóng để gọi gái bán hoa.)
Lục Tiểu Đường không thèm nói nhiều, cô nắm cổ áo hắn lôi ra khỏi giảng đường. Mộ Dung Vũ Xuyên cười hề hề thầm nghĩ, tên tiểu tử này đúng là chán sống rồi.
Lục Tiểu Đường vất Thôi Bác vào một góc rồi lấy khăn ra lau vết dầu mỡ trên tay. “Cả năm rồi cậu không giặt quần áo có phải không?”
“Cô muốn giặt giùm tôi hả? Nói cho cô biết nhé, tôi chưa bao giờ giặt quần lót đâu đấy.”
Không đợi Lục Tiểu Đường kịp phản ứng, Mộ Dung Vũ Xuyên đã hung hăng tát hắn một cái thật mạnh. Thôi Bác che mặt trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên, vẻ mặt hắn dữ tợn như thể đang chuẩn bị tấn công lại.
Nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên cao hơn hắn tận nửa cái đầu, Thôi Bác ngước mắt lên nhìn một lúc rồi tức giận hỏi: “Cảnh sát mấy người muốn làm gì vậy hả?”
Lục Tiểu Đường chớp chớp mắt rồi đè hắn lên tường, bắt đầu lục soát khắp người.
“Rốt cuộc là mấy người muốn làm gì?” Thôi Bác gào lên, dùng hai tay che chắn khắp người, chiếc vòng khuyên trên mũi hắn lắc lư tới lui liên tục.
“Bỏ tay xuống.” Lục Tiểu Đường vừa nói vừa cầm sợi dây chuyền trên cổ hắn lên xem.
“Dây chuyền đồng đẹp nhỉ.” Cô bình phẩm.
“Đây là vàng 24 cara đó!” Thôi Bác tức giận kêu to.
“Chiều thứ Tư cậu đã đi đâu?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Cái gì?” Thôi Bác hết nhìn Lục Tiểu Đường lại nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Chiều thứ Tư vừa rồi cậu đã đi đâu?” Lục Tiểu Đường hỏi lại lần nữa.
“Tôi không nhớ.” Hắn đưa tay vuốt mũi. “Có thể là đang ngủ trong phòng.”
Chiếc vòng khuyên trên mũi hắn lại đung đưa khiến Lục Tiểu Đường nổi da gà. “Úp mặt vào tường, giơ hai tay lên.” Lục Tiểu Đường ra lệnh.
Thôi Bác vừa lầu bầu trong miệng vừa chậm chạp làm theo lời cô.
Lục Tiểu Đường vỗ nhẹ vào y phục của hắn từ trên xuống dưới. “Tôi không muốn tìm thấy dao hay ống chích gì trên người cậu đâu nhé. Mấy thứ đó không có làm gì được tôi đâu.”
Khi cô cho tay vào trong túi quần hắn, Thôi Bác rên lên một tiếng: “Chết mợ rồi.”
Lục Tiểu Đường mỉm cười lấy ra một túi bột màu trắng. “Cậu đoán xem đây là gì?” Cô nói với Mộ Dung Vũ Xuyên.
Mộ Dung Vũ Xuyên đổ một chút bột ra tay kiểm tra một chút. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là ma tuý đá, hơn nữa còn là ma tuý đá có độ tinh khiết khá cao.
Đây là loại chất cấm đang thịnh hành nhất hiện nay. Ở các quán bar, trung tâm mát xa hay khách sạn không bao giờ thiếu thứ này, ngay cả Mộ Dung Vũ Xuyên cũng đã từng nếm thử hai lần. So với các loại chất kích thích khác có giá cao mà còn mang theo tác dụng phụ như heroin, thuốc lắc hay thuốc phiện, thì ma tuý đá ngon-bổ-rẻ có thể được xem là một trong những phát minh vĩ đại nhất của con người trong thế kỷ 21. Tiếc nuối lớn nhất của nền y học thế kỷ 21 chính là người đã tạo ra ma tuý đá không được nhận giải Nobel hoá học.
Thôi Bác quay đầu lại nhìn túi ma tuý đá, cố gắng tìm lý do: “Cái quần này không phải là của tôi.”
“Vậy sao?” Lục Tiểu Đường xoay người hắn lại rồi nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Lần cuối cùng cậu thấy Trần Mộng Dao là lúc nào?”
Trên mặt Thôi Bác hiện lên vẻ suy tính, hắn cũng không phải là thằng ngu, túi ma tuý đá kia chỉ mới là phiền phức nhẹ nhàng nhất hắn phải đối mặt. “Chúng tôi đã chia tay từ một tháng trước.”
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Lục Tiểu Đường lặp lại lần nữa. “Lần cuối cùng cậu thấy Trần Mộng Dao là lúc nào?”
Thôi Bác khoanh tay trước ngực tỏ vẻ cự tuyệt trả lời câu hỏi, cứ thế nhìn Lục Tiểu Đường.
Cô lập tức nhận ra hắn đã hiểu lầm ý mình. Vẻ khẩn trương và kích động trong mắt hắn đã nói lên tất cả.
“Tôi muốn gọi điện cho cha mẹ tôi và nói chuyện với luật sư.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại