“Tại sao vậy?” Minako tò mò hỏi.
“Đội trưởng Võ vừa mới nói đấy, Trần Mộng Dao bị cột cố định vào mặt đất. Nếu em là hung thủ và em sống trong chung cư, chung quanh em đều có hàng xóm suốt ngày tọc mạch, liệu em có dám bắt sống một người rồi đưa về nhà không?”
“Ồ.”
“Gian phòng bắt nhốt nạn nhân có thể nằm trong thành phố hoặc ở vùng ngoại ô, mà cũng có thể ở đâu đó gần Học viện Phát thanh. Hắn rất có thể là người độc thân, nếu không hắn phải giải thích với vợ mình thế nào về việc trong phòng mình có giam giữ một cô gái khác?”
“Có thể hắn thuê phòng ở bên ngoài.” Minako đưa ra nghi vấn.
“Em phải cân nhắc đến thủ đoạn gây án của hung thủ. Hắn bắt cóc Trần Mộng Dao ba ngày, hành hạ cô ấy đủ ba ngày, sau đó còn lái xe chở cô ấy đến tháp đồng hồ ở trung tâm thương mại. Nếu chồng em đi liên tục ba ngày không về nhà, khi trở về cả người đầm đìa mồ hôi, lại còn lén la lén lút, em có thể ra vẻ như chuyện gì cũng không biết được sao?”
“Hừ,” Minako chun mũi. “Em không phải là người qua loa như vậy nha.”
“Vậy là hắn chỉ sống một mình…” Võ Bưu trầm tư suy nghĩ.
“Hắn nhất định phải đảm bảo rằng không có ai chung quanh nhận ra điều hắn đang làm, và sẽ không có ai có thể tố cáo hắn.”
“Vậy hắn lựa chọn con mồi như thế nào? Tại sao lại cứ phải là Học viện Phát thanh?”
“Tôi cho rằng hắn lựa chọn Học viện Phát thanh không có lý do gì đặc biệt, đơn giản chỉ bởi vì hắn muốn làm thế.”
“Hả?”
“Hắn nhét hai mảnh giấy có in nội dung trên Kinh Thánh vào miệng hai nạn nhân, lại cố ý khắc hình chữ thập lên người nạn nhân đầu tiên và bắt nạn nhân thứ hai phải trả qua khổ hình hệt như chúa Giê-su, hai hành động này hoàn toàn trùng khớp với nhau. Hắn muốn nói với chúng ta, hắn không phải là một tên sát nhân bình thường mang tội giết người, mà là một vị thần đang nhìn xuống những con dân bình thường của hắn.”
“Thì ra là thế.” Võ Bưu hít sâu một hơi.
“Nhưng thật ra nếu nhìn từ một góc độ khác thì hắn chỉ là một kẻ tự cho mình là đúng, hắn thích khoe khoang, nhưng lại không dám thừa nhận một sự thật rằng mình chỉ là một tên đồ tể thấp kém.”
“Đồ tể?”
“Nói đúng hơn thì hắn lựa chọn Học viện Phát thanh làm lò mổ cho bản thân. Trước khi bắt đầu sát sinh, hắn thả một cái đầu lâu ở trước cổng Học viện để tuyên bố trò chơi giết chóc của hắn đã bắt đầu.”
“Lò mổ sao?” Cơ thịt trên mặt Võ Bưu khẽ rung động.
“Ông có từng nhìn thấy mấy con vật bị nhốt trong lồng ở các quán cơm không?”
“Đã từng.”
“Những con vật này không thể biết trước được tương lai của mình sẽ ra sao bởi vì vận mệnh của chúng hoàn toàn nằm trong tay tên đồ tể. Chỉ cần hắn vui vẻ bước đến bên lồng sắt thì những con vật bất hạnh trong lồng dù đang run rẩy hay cố gắng phản kháng đều chỉ có thể chấp nhận số phận mình. Hắn được toàn quyền quyết định và lựa chọn nạn nhân, và hắn cũng rất hưởng thụ điều này. Học viện Phát thanh chính là lò mổ nơi hắn tha hồ lựa chọn con mồi và ra tay theo ý mình.”
“Lò mổ…” Gương mặt thô ráp của Võ Bưu lại tiếp tục co rút.
“Ông đã từng nghe qua vụ án ‘tên chủ nhà chết chóc’ ở bang Ohio nước Mỹ chưa?”
“…”
Mộ Dung Vũ Xuyên ung dung kể lại câu chuyện. “Năm 2009 ở thành phố Cleveland bang Ohio nước Mỹ, cảnh sát phát hiện ra một vụ án sát nhân hàng loạt, kẻ bị tình nghi là Anthony Sowell đã từng bị kết án 15 năm tù vì tội cưỡng hiếp phụ nữ và được mãn hạn tù năm 2005. Năm 2009, sau khi nhận được đơn tố cáo hiếp dâm của một phụ nữ, cảnh sát đã mang theo lệnh khám xét tới nhà hắn điều tra. Tại đây, cảnh sát phát hiện 6 bộ thi thể, trong đó có 2 bộ thi thể đặt tại phòng khách, 2 bộ nằm dưới tầng hầm, 1 bộ nằm trong hộc tủ dưới chân cầu thang và 1 bộ bị chôn trong vườn nhà. Không lâu sau đó, cảnh sát lại tìm thấy 4 bộ thi thể khác chôn ở sau vườn và 1 cái đầu lâu giấu trong thùng dưới tầng hầm…”
“…Khi cảnh sát tìm thấy, 6 bộ thi thể đầu tiên đã bị thối rữa nghiêm trọng, tất cả đều là phụ nữ Mỹ gốc Phi. Cảnh sát điều tra ra được thời gian tử vong của các nạn nhân đã từ mấy tháng trước, thậm chí có thi thể đã tử vong từ mấy năm trước. Trong 6 người có 5 người bị chết vì siết cổ… Thế mà lúc đứng trước toà, tên ác ma máu lạnh này không hề nhíu mày lấy một cái, chỉ có lúc công tố viên liệt kê các tội danh của hắn thì hắn mới chớp mắt vài lần. Hắn thừa nhận trước khi giết chết các nạn nhân, hắn đã cưỡng hiếp bọn họ, sau đó giấu thi thể nạn nhân trong nhà để thoả mãn sở thích giấu xác của mình. Thế nhưng về sau hắn lại lấy lý do bị bệnh tâm thần để không thừa nhận tội trạng.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever