- ---------------------
Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi trên giường ký túc xá, cắm USB vào chiếc laptop hiệu Apple rồi bấm mở một video lên xem. Nhân vật trong đoạn video rên rỉ “ư ư a a” tràn đầy cảm xúc, Mộ Dung Vũ Xuyên vừa xem vừa nhai táo rôm rốp.
Cô giáo Sora Aoi đáng yêu, gã nam diễn viên chết tiệt!
Seto Minako đáng yêu, Chu Chí Bằng chết tiệt!
Nếu không phải vì gã Chu Chí Bằng hẹn Minako ra ngoài ăn trưa, hắn cũng không cần phải ở một mình trong ký túc xá tự “thẩm du tinh thần”.
Tiếng chuông điện thoại reo vang cả buổi, hắn tìm mãi trong đoạn video cũng không thấy di động của ai reo, sau đó mới giật mình nhận ra đó là tiếng điện thoại của mình.
Vừa rồi lỡ xem hăng quá.
“Ê! Cậu chết ở đâu rồi hả?” Tiếng quát trong điện thoại của Lục Tiểu Đường vô cùng đinh tai nhức óc, át hết cả tiếng rên ôn hoà của cặp diễn viên trong đoạn video.
Vừa nghĩ đến bộ dạng giương nanh múa vuốt của Lục Tiểu Đường, Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức cảm thấy nhức đầu. Hắn vội vàng tạm dừng video lại. “Tôi đang ăn táo.”
“Ồ, coi chừng mắc nghẹn à!” Lục Tiểu Đường lạnh lùng nói.
Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức bị nghẹn, ho khan mấy tiếng “khụ khụ khụ”. (⊙~⊙)
“Buổi chiều cậu có tiết học không?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Có hai tiết.” Mộ Dung Vũ Xuyên thở khò khè.
“Cúp học đi. Đến chỗ tôi chút.”
“Ơ, làm vậy không hay lắm đâu. Tôi chính là sinh viên duy nhất đang học lên hệ thạc sỹ của khoa pháp y, phải làm gương cho các em sinh viên khác chứ.”
“Chả sao, cậu cũng không phải mới cúp lần một lần hai.”
“Buổi chiều có một tiết của giáo viên chủ nhiệm khoa, nếu không tham dự cuối kỳ sẽ chết với ổng đó.”
“Nếu cậu không đến, ngày mai cậu sẽ chết với tôi. Cậu liệu mà làm.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Gừ--- Cái con mụ dạ xoa này!!!
Mộ Dung Vũ Xuyên tức giận đến mức vò vò đầu.
Mụ dạ xoa thật ra trông không hề giống mụ dạ xoa chút nào.
Cô để kiểu tóc đuôi ngựa cột cao tết thành bím, đôi chân thon dài, chân mày đẹp như vẽ, đôi mắt sáng như sao, là một mỹ nhân chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta thấy vui vẻ trong lòng.
Nhưng chỉ nên nhìn thôi.
Chiều hôm đó lúc 1 giờ 30 phút, khi môn Giải phẫu học bắt đầu vào tiết thì Mộ Dung Vũ Xuyên đã đúng hẹn có mặt ở phòng làm việc của tổ trọng án trực thuộc đội cảnh sát hình sự tại cục cảnh sát thành phố C.
Lục Tiểu Đường ngồi bắt chéo chân, chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi xuống thở chút đi, khoa pháp y đi ăn trưa chưa về.”
Mộ Dung Vũ Xuyên không phải là một người nhu nhược, trên thực tế hắn bắt nạt người ta nhiều hơn hẳn số lần bị người ta bắt nạt. Thế nhưng trên thế gian này vạn vật đều có tương sinh tương khắc, từ khi Mộ Dung Vũ Xuyên gặp phải tiểu ma đầu Lục Tiểu Đường khi còn đi nhà trẻ, hắn chưa bao giờ thắng được cô… Từ ánh mắt cho đến lời nói cô đều giành được thế thượng phong, nếu vẫn không xong thì cô dùng tới nắm đấm.
Từ nhỏ hắn đã đánh không lại cô rồi, cuối cùng khi lên cấp ba hắn mới thoát khỏi cô. Nghe nói Lục Tiểu Đường sau đó thi đậu vào trường cảnh sát, võ thuật ngày một tốt hơn. Lúc đó Mộ Dung Vũ Xuyên không hề lo lắng vì chỉ thỉnh thoảng hắn mới cùng cha đến nhà chú Lục chơi gặp được Lục Tiểu Đường, khi ấy cô đã bắt đầu trổ mã, cũng thân thiện hơn lúc nhỏ nhiều.
Hai năm trước Lục Tiểu Đường từ cục cảnh sát tỉnh được chuyển công tác sang cục cảnh sát thành phố C làm tổ trưởng trong đội trọng án. Từ sau khi thân cận với cô, Mộ Dung Vũ Xuyên mới thật sự nhận thức được sự hung hãn của vị mỹ nhân này.
“Cậu đừng có tưởng là mình giỏi lắm. Trong đội cảnh sát không có pháp y chuyên nghiệp nên tôi mới cho cậu cơ hội này.” Lục Tiểu Đường thản nhiên nói.
“Chẳng phải đã có Kiều Khải rồi sao?”
“Anh ta đang lo vụ khác rồi. Hồi cuối tuần trước lúc chạng vạng tối có một nữ sinh trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối bị người ta đâm rất nhiều nhát. Võ đội trưởng và các đội viên khác đi xử lý vụ án đó rồi, chỉ còn tôi lưu lại đây trông chừng, ai ngờ lại xảy ra chuyện.”
“Lẽ nào lần này lại đến lượt một cô bé khác bị phanh thây?”
“Sao cậu ác độc vậy hả?!” Lục Tiểu Đường duỗi chân ra, suýt tí nữa đã đá bay Mộ Dung Vũ Xuyên xuống đất.
“Chuyện này xảy ra ở Học viện Phát thanh, mà tôi cũng không chắc nữa, có khi đây cũng không phải là một vụ án hình sự. Nhưng chuyện đó cũng rất kỳ lạ.” Lục Tiểu Đường vừa nói vừa nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên đang dịch ghế ra xa hơn chiều dài cặp chân cô.
“Có người chết không?”
“Không biết.”
“Không biết?”
“Bảo vệ ở cổng trường tên Triệu Đại Thành báo án. Hắn phát hiện một cái ba lô không biết của ai đặt ở cổng trường, mở ra xem thì thấy một cái đầu lâu.”
“Đầu lâu? Chỉ có đầu lâu thôi sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên kinh ngạc chỉ vào đầu mình.
“Đúng vậy, chỉ có đầu lâu thôi, lại còn rất sạch sẽ. Tôi không biết người chết là chết thông thường hay bị mưu sát. Nếu là cái chết thông thường thì tức là có kẻ muốn đùa dai, vậy thì dễ xử rồi. Nên tôi gọi cậu đến đây cho tôi lời giải thích.”
“Chỉ có một cái đầu lâu – không dễ làm đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên tặc lưỡi.
“A, chị Đinh Lan về rồi, tôi dẫn cậu đến phòng pháp y.” Lục Tiểu Đường đứng lên, vỗ vai Mộ Dung Vũ Xuyên. “Tôi tin tưởng vào năng lực của cậu.”
Lời khích lệ của cô khiến Mộ Dung Vũ Xuyên ngẩng đầu lên, phát hiện cô đang nhìn hắn mỉm cười đầy ấm áp.
Rồi cô nói nốt phần còn lại. “Trừ phi cậu muốn chết.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại