“Thật ra tôi cũng không chú ý đến chuyện này lắm, hình như là không có. Nhưng mà cái thập tự giá to lớn trong phòng hắn cùng mấy tấm ảnh máu me ghê rợn ấy đúng là đáng sợ thật. Tôi chẳng thể hiểu nổi sao hắn có thể yên tâm ngủ ngon trong một căn nhà như vậy. Tâm lý tên này chắc chắn là có vấn đề, loại người như hắn ra tay giết người cũng không có gì lạ. Chúng tôi đã hỏi thăm những cư dân sống gần đó, chẳng ai có ấn tượng với hắn cả. Kẻ này rất ít khi qua lại với ai.”
Đường Kiện ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng tính cảnh giác của hắn cực kỳ cao. Lần trước tôi phái mấy đội viên mặc thường phục rình rập chung quanh có lẽ đã bị hắn biết được. Nói không chừng lúc này hắn đã trốn sang thành phố khác rồi cũng nên. Tôi định báo cáo lên lãnh đạo để tiến hành truy nã hắn trên toàn quốc.”
“Hiện tại hắn chưa chạy xa đâu, hắn vẫn đang ở gần đây thôi.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Sao cậu lại khẳng định như vậy?” Đường Kiện hơi kinh ngạc.
“Tối qua hắn đã ra tay với một bạn học trong trường tôi. Từ hai ngày trước hắn đã theo dõi cô ấy rồi. Do đó hắn không có ở nhà là vì đã tìm thấy con mồi mới chứ không phải vì chạy trốn đâu.”
“Cô bạn học của cậu…” Đường Kiện thấp giọng hỏi. Anh ta biết kết cục của Lý Thục Trân và Trần Mộng Dao.
“Bây giờ cô ấy vẫn bình yên vô sự. May mà tôi phát hiện kịp thời nên hung thủ không ra tay được.”
Lúc Minako tỉnh lại là 8 giờ 30 phút, cô đã lỡ mất nửa tiết học. Thế nhưng hôm nay cô cảm thấy khá lười nên đến giờ này vẫn chưa muốn thức dậy.
Khăn trải giường của Mộ Dung Vũ Xuyên cũng coi như là sạch sẽ, chỉ là bị ám mùi khói thuốc. Tên này còn trẻ mà không biết giữ gìn gì hết, sau này chắc chắn sẽ trở thành bệnh nhân lao, chỉ cần ho khan một chút cũng đau thấu trời.
Cô trở mình, chợt cảm thấy buồn cười. Vậy mà cũng có ngày cô nằm trên chiếc giường của kẻ mình căm ghét nhất trên đời. Thật giống như lời Forrest Gump từng nói, bạn vĩnh viễn cũng không cách nào biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nằm suy nghĩ miên man hơn nửa tiếng đồng hồ Minako mới ngồi dậy bước ra khỏi phòng. Cả nhà đã đi vắng hết, người đi làm, người đi học, chỉ còn lại một mình cô đứng trong căn hộ chung cư hết nhìn trái lại ngó phải. Cô nhìn mọi vật ở đây đều cảm thấy lạ lẫm, cách bài trí nhà cửa của người Trung Quốc đối với cô mà nói tràn ngập cảm giác mới lạ.
Cô đang chăm chú ngắm nhìn một chú mèo cầu tài thì cảm thấy có thứ gì đó cạ vào chân mình khiến cô giật thót. Cúi đầu nhìn xuống, gương mặt ngây thơ chân thành của chú chó Pug mập tròn đáng yêu đang ngẩng lên nhìn cô, vậy mà cô lại quên mất nó cơ chứ.
“Chào Aristotle.” Minako ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Aristotle mừng rỡ chạy quanh chân Minako, cái đuôi phe phẩy, lưỡi nó thè ra thở hồng hộc, nó đang sử dụng hết mọi thủ đoạn để làm người đẹp trước mặt vui vẻ.
Minako lấy quần áo bẩn của mình ngâm vào trong chậu nước rồi vừa giặt đồ vừa chơi đùa với Aristotle.
Cô do dự không biết có nên đi học hôm nay không, vì cô đang muốn nghỉ một ngày ở nhà để thư giãn đầu óc. Cô nắm hai chân trước của Aristotle và giơ cao khiến toàn thân mỡ màng của nó lắc lư cố gắng muốn đứng lên…
Chính lúc này, ngoài cửa căn hộ đột nhiên truyền đến tiếng động, chắc có người về nhà rồi.
Minako cũng thật tò mò, hôm nay không phải là cuối tuần, ai lại có thể về nhà vào giờ này cơ chứ? Nếu là Cố Phán Phán thì tốt, cô có thể chơi cả ngày với cô bé tinh quái đó mà không sợ buồn chán cô đơn. Nhưng mà giờ này lẽ ra Cố Phán Phán phải đang ở trong lớp học chứ nhỉ?
Cô đang nghĩ ngợi xem có nên ra mở cửa hay không, thì tiếng mở khoá cửa bỗng nhiên ngừng lại. Hình như người đó đã đổi ý không vào nhà nữa mà xoay người rời đi.
Vài giây sau, tiếng mở khoá lại vang lên lần nữa.
Minako lập tức trở nên cảnh giác. Cô nơm nớp lo sợ, hỏi vọng ra: “Là đàn anh Mộ Dung phải không? Anh… anh đừng doạ em nữa!”
Người đó không trả lời, tiếng mở khoá cửa vẫn vang lên đều đều.
Minako đột nhiên nhận ra, kẻ đó vốn không phải đang tra chìa khoá vào ổ, mà là đang nạy khoá cửa.
Aristotle bỗng dưng sủa lên mấy tiếng “gâu gâu” hiếm hoi.
Tiếng động đó bỗng dừng lại một lần nữa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra…
Đường Kiện hỏi Mộ Dung Vũ Xuyên qua điện thoại: “Cậu đã báo cảnh sát chuyện xảy ra tối qua chưa?”
“Vẫn chưa.” Mộ Dung Vũ Xuyên đáp. “Vụ án này vốn do Lục Tiểu Đường phụ trách, nhưng bây giờ tôi lại không tìm thấy cô ấy.”
“Có khi nào cô ấy cũng đang gặp nguy hiểm không?”
Lời của Đường Kiện khiến Mộ Dung Vũ Xuyên rùng mình. Hắn cố ý tỏ ra bình tĩnh nói: “Không thể nào, cô ấy lợi hại như vậy, ai mà dám có ý đồ xấu với cô ấy chứ?”
“Đừng quên chúng ta thân ở ngoài sáng, hung thủ lại lén lút ẩn nấp trong bóng tối, chúng ta khó lòng mà đề phòng hắn, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Cúp điện thoại, Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức gọi điện cho Lục Tiểu Đường nhưng vẫn như trước không ai bắt máy.
Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Hắn gọi điện thoại về nhà. Không ai nhấc máy.
Hắn gọi điện thoại di động cho Minako. Cũng không ai nhận.
“Còn đang ngủ sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên thầm thì tự nhủ.
Một lát sau hắn lại gọi điện cho cô lần nữa. Vẫn không ai nhận.
Đúng lúc này có vài sinh viên khoa pháp y đi ngang qua cười cười nói nói, Mộ Dung Vũ Xuyên kéo một người lại hỏi thăm: “Hôm nay em có trông thấy Minako đến lớp không?”
“Minako?”
“Là cô sinh viên trao đổi quốc tế người Nhật Bản đó.”
“Không có, hôm nay cậu ấy không đến lớp. Sao thế anh Mộ Dung?”
Các sinh viên tò mò nhìn hắn.
“Chết tiệt!”
Mộ Dung Vũ Xuyên xoay người chạy ra bãi đỗ xe, leo lên xe máy điện tức tốc chạy về nhà.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com