Bóng tối.
Ngoại trừ bóng tối ra cũng chỉ là bóng tối.
Cô tưởng như mình đang trôi nổi trong một không gian khác.
Cô nhấc tay lên muốn chạm vào mặt mình, nhưng lại không thể nhúc nhích lấy một đầu ngón tay. Hai chân cô cũng không còn cảm giác cứ như chúng không hề tồn tại.
Cô nhớ lại hình ảnh cuối cùng trong đầu mình, lúc cô và Aristotle ở trong nhà vệ sinh chơi đùa với nhau.
Chuyện sau đó xảy ra như thế nào cô hoàn toàn không nhớ nổi. Dường như những ký ức trong đầu liên quan đến việc đó đã bị người ta lấy đi, dường như chỉ trong một cái chớp mắt cô đã biến mất khỏi nhà Mộ Dung Vũ Xuyên và xuất hiện ở căn phòng đầy bóng tối này.
Cô rên lên một tiếng, muốn nhúc nhích cơ thể, đột nhiên phát hiện mình đã bị cởi sạch, toàn thân trần truồng. Sàn nhà thô ráp ma sát với da thịt cô, nỗi sợ hãi trong nháy mắt lấp đầy trái tim cô. Cô muốn kêu cứu, nhưng khi há miệng ra lại không phát ra được âm thanh nào.
Cô cảm giác những mảnh dằm gỗ bén nhọn dưới sàn đang đâm vào da thịt mình. Thật đau.
Cô vặn vẹo toàn thân, phát hiện tay chân mình đã bị buộc cố định vào sàn nhà.
Trong không khí có một mùi hương rất gay mũi.
Và cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo đang ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Cô có thể nghe tiếng tim mình đập rất rõ ràng.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Chuông điện thoại di động vang lên rất lâu, Mộ Dung Vũ Xuyên mới tỉnh lại khỏi cơn hoảng hốt. Là mẹ hắn gọi đến.
Theo thông lệ, mỗi tuần mẹ hắn đều sẽ gọi điện cho hắn hai lần. Người đàn bà này bất kể là làm chuyện gì cũng đều tuân theo thông lệ. Cuộc sống của bà hệt như lịch bay của các hãng hàng không, chính xác đến từng giây từng phút. Đi làm, tan ca, đóng tiền điện nước, đóng phí quản lý căn hộ, đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, xem phim truyền hình… Khi đối mặt với chồng luôn duy trì vẻ mặt tươi cười đầy tôn kính, khi đối mặt với con trai luôn dùng cùng một thái độ và những lời nói dặn dò suốt bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi.
Vợ chồng nhà Mộ Dung được đồng nghiệp và bạn bè công nhận là cặp vợ chồng rất điển hình. Tương kính như tân, đầu bạc răng long. Trong trí nhớ của Mộ Dung Vũ Xuyên, phòng của cha mẹ luôn luôn yên tĩnh sau khi tắt đèn. Không hề có âm thanh gì khiến cho người ta tò mò, không có những lời nói thầm thì, vợ chồng sống hài hoà đến mức không thể chê vào đâu được.
Từ bốn năm trước kể từ khi hắn bắt đầu vào đại học, thời khoá biểu của bà Mộ Dung tăng thêm một khoản mục, đó chính là hàng tuần gọi điện thoại hỏi thăm dặn dò con trai hai lần. Những lời dặn dò của bà không khác gì lúc hắn còn ở nhà, lặp đi lặp lại, việc duy nhất Mộ Dung Vũ Xuyên phải làm cũng là lặp đi lặp lại tiếng “Dạ”.
Ngày hôm nay, mẹ hắn hiếm hoi nói thêm một câu: “Tâm trạng con có vẻ rất tệ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Dạ.” Mộ Dung Vũ Xuyên trả lời theo thói quen, sau đó hắn đổi giọng: “Không có.”
“Có phải thiếu tiền xài không?”
“Không có.”
“Con đừng làm chuyện gì phi pháp đấy.”
“Con biết rồi. Con còn có việc, nói chuyện sau nhé.”
Mộ Dung Vũ Xuyên nói xong liền cúp điện thoại. Hắn ngồi ở bên đường nhìn xe cộ chạy qua chạy lại, không rõ trong lòng mình lúc này là cảm giác gì.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Điện thoại lại vang lên lần nữa. Mộ Dung Vũ Xuyên không nghe máy.
Nhưng tiếng chuông điện thoại rất cố chấp, gọi một lần không được lại gọi lần hai…
Mộ Dung Vũ Xuyên bắt điện thoại, tức giận nói to: “Con đang trên lớp!”
Hắn vì bực mình nên mới nói dối. Trong hiện thực, có bao nhiêu cái viện cớ được xây dựng từ lời nói thật kia chứ?
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút.” Người ở đầu dây bên kia không phải là mẹ hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy giọng nói này hắn đã từng nghe thấy ở đâu, nhưng trong nhất thời lại nghĩ không ra. “A, tôi không có nói cô. Tôi tưởng người gọi tới là một người khác. Xin hỏi cô là…”
“Tôi là Liễu Quyên.”
“Liễu Quyên?!” Cô nàng gái gọi ở khách sạn đó? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Chuyện hôm qua anh nói, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tôi không biết mình có thể giúp gì cho anh không, nhưng tôi không muốn nhìn thấy người khác tiếp tục bị hại.”
Trái tim Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng đập thật nhanh. “Cô biết chân tướng sự việc?”
“Không phải, anh đừng hiểu lầm. Tôi không có làm chuyện gì phạm pháp hết. Chỉ là, anh hoài nghi Na Lượng đúng không? Tôi cố gắng nhớ lại mối quan hệ giữa chúng tôi trong hai năm qua, sau đó tôi nhớ ra một chuyện, có lẽ hắn đã thật sự giết người.”
Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình. “Ở chỗ nào?”
“Không phải là hai nạn nhân đăng trên mặt báo. Hai người đó có phải do hắn giết hay không thì tôi không biết, nhưng còn có một nạn nhân khác…”
Mộ Dung Vũ Xuyên rất khiếp sợ. “Cô phát hiện ra chuyện này lúc nào?”
“Khoảng hơn một năm trước, khi đó tôi cũng mới vừa quen biết hắn, lúc thì tôi qua nhà hắn, lúc thì hắn đến chỗ tôi. Có một buổi tối nọ tôi đến nhà tìm hắn không báo trước, cửa không khoá, đèn trong nhà vẫn sáng nhưng lại không thấy hắn đâu. Tôi nghĩ hắn đi ra ngoài mua đồ sẽ sớm trở về nên quyết định ở lại đợi. Lúc tôi đang lên mạng trên máy tính nhà hắn…” Liễu Quyên bỗng nói không ra lời, tựa như rất khẩn trương.
“Sau đó xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên vội vàng hỏi.
“Tôi bỗng nghe thấy có tiếng động bên ngoài cửa sổ. Ngoài đó là khu đất hoang mà, sao lại có tiếng động được, thế nên tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bèn rướn người nhìn ra ngoài cửa sổ… Và rồi tôi nhìn thấy một người đứng trong đám cỏ hoang, tay cầm xẻng như đang đào thứ gì đó lên.”
“Hắn đào cái gì?”
“Tôi... tôi thấy hắn lôi ra một thứ gì đó rất dài.”
“Cô có nhìn rõ vật đó không?”
“Không có.” Liễu Quyên đáp. “Trời bên ngoài mờ tối, hơn nữa thứ đó còn được bao bọc bằng một lớp vải bố, tôi không nhìn rõ.”
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com