Minako thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại giường ngồi xuống, nhưng cô chợt nhớ ra kẻ đó có chìa khoá căn phòng này.
Ban ngày hắn có thể bước vào, thì ban đêm cũng vậy.
Cô lập tức lại trở nên hoảng hốt, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng như thể có kẻ nào đó đang dí mắt vào lỗ mắt mèo theo dõi cô.
Có thể hắn đang cải trang thành một nữ sinh, thậm chí còn mặc cả váy. Hắn tựa sát vào cửa dòm qua lỗ mắt mèo, các nữ sinh khác đi ngang sẽ chỉ tưởng đó là trò đùa giữa các bạn gái với nhau, nhưng chẳng ai chú ý tới bên dưới lớp váy đó là lông chân thật dài.
Ánh mắt nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo đó có phải đang chờ đợi điều gì?
Chờ đợi người trong phòng tắt đèn đi ngủ…
Sau đó hắn sẽ nhẹ nhàng dùng chìa khoá mở cửa…
Minako hết sức phát huy khả năng tưởng tượng của mình. Cô nghĩ tới nghĩ lui, chẳng phải tối nay Hoàng Hiểu Mạn ở cùng bạn trai cô ta sao? Như vậy hắn sẽ không thể chuồn đến đây được.
Điều này có nghĩa là ít nhất tối nay cô có thể an tâm ngủ.
Thế nhưng, lỡ như không phải hắn thì sao?
Minako run rẩy cầm điện thoại di động lên, cô muốn gọi điện cho Kiều Khải, nhưng cô biết nói gì với anh ta đây?
Bảo Kiều Khải ngủ lại ở ký túc xá nữ sinh để bảo vệ cô à? Hơn nữa chắc gì Kiều Khải đã đồng ý. Nếu anh ta từ chối, có phải cô sẽ vô cùng thất vọng hay không?
Cô vừa nhìn về phía cửa vừa miên man suy nghĩ, bầu trời bên ngoài cửa sổ càng lúc càng tối đen.
- ------------------
Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách.
Mộ Dung Vũ Xuyên mơ mơ màng màng ngồi dậy khỏi ghế sô pha, đưa tay quệt đi nước bọt trên khoé miệng.
Trong phòng khách lờ mờ tối, tivi đã tắt tự bao giờ, bàn trà gọn gàng sạch sẽ.
Trong giây phút đó, Mộ Dung Vũ Xuyên tưởng như mình đang ở nhà.
Hàng ngày người dậy sớm nhất là Cố Trung Thực và Trần Yến, kế đến là Cố Phán Phán và Aristotle. Đôi khi Aristotle sẽ tung tăng chạy vào phòng Mộ Dung Vũ Xuyên rồi đứng đấy thè lưỡi nhìn hắn.
Chỉ có một điểm khác biệt đã nhắc hắn nhớ đây là nhà của một người khác — đó là mùi thơm đặc biệt trên người một cô gái vẫn còn thoang thoảng trong phòng.
Hắn từ từ tỉnh táo lại, phát hiện căn phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tối hôm qua đồ ăn vặt và chai lọ vất đầy đất nay đã không còn chút tăm hơi.
Hắn đưa tay sờ đôi môi khô khốc, cảm giác như mình vừa mơ thấy một giấc mộng xuân, khi tỉnh lại chẳng còn một vết tích nào. Ngay cả nàng tiên xinh đẹp trong giấc mộng ấy cũng đã biến mất.
“Tiểu Đường —” Hắn gọi to.
Chẳng ai trả lời.
Trong phòng chỉ có một mình hắn, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng cô đơn.
Trên bàn trà có đặt một bình sữa tươi, một hộp đồ ăn sáng và một mảnh giấy. Mảnh giấy viết: “Lúc ra về đừng quên khoá cửa.”
Mộ Dung Vũ Xuyên chậm rãi ăn sáng uống sữa, trong đầu cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Hắn không nghĩ xem Lục Tiểu Đường đã đi đâu, cũng không nghĩ tới hành động khác thường của cô đêm qua. Heo được xem là một trong những loài động vật hạnh phúc nhất trên thế giới bởi vì chúng nó không cần dùng đến đầu óc. Có người nói, kỳ thực chỉ số thông minh của heo còn cao hơn cả chó.
Lúc Mộ Dung Vũ Xuyên ăn đến miếng bánh thứ năm, khoé mắt hắn vô tình nhìn đến một xấp giấy. Hắn quay đầu nhìn xấp tài liệu A4 viết đầy chữ được đặt trên ghế sô pha.
Chẳng lẽ đây là các quy ước do Lục Tiểu Đường viết ra để bắt hắn chịu trách nhiệm với cô? Tận một chồng giấy như vậy sao? Cái cô nàng dữ dằn đanh đá này quả nhiên là khó chơi.
Hắn cầm xấp tài liệu lên xem, đúng là nét chữ của Lục Tiểu Đường. Nhưng nội dung trên đó lại không hề như hắn đã nghĩ.
Tập tài liệu này là bản chép tay ghi lại cuộc đối thoại giữa Lục Tiểu Đường và Trần Mộng Dao trong bệnh viện —
…
“Cho nên chị cần phải biết được hắn đã làm những gì với em. Trong vài ngày bị giam giữ, em có từng nhìn thấy mặt hắn không?”
“Không có. Ý em là, thật ra em có thấy, nhưng em không thể mô tả lại được. Căn phòng đó vô cùng tối, em không biết nó rộng bao nhiêu, đến một chút ánh sáng em cũng không nhìn thấy.”
“Dựa vào trực giác, em cảm thấy nơi đó giống với chỗ nào?”
“Em không biết nữa, chỉ là… hình như nó có một mùi rất gay mũi.”
“Là mùi gì?”
“Em không nói chắc được. Cái mùi đó… cũng từa tựa như nơi này.”
“Cái gì? Ở bệnh viện sao?”
“Em không biết. Cũng không hoàn toàn y hệt, chỉ là giống như vậy.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever