===============
“Khi cô ta uống trà cũng chỉ dùng đúng một ly thôi sao?”
“Không hẳn.” Trương Vĩnh Hải chỉ về phía các ly trà xếp ngay ngắn trên khay. “Nhưng về hình thức thì chúng trông giống hệt nhau.”
Lục Tiểu Đường lại hỏi: “Mấy cái ly này đều đã đem rửa sạch rồi à?”
Trương Vĩnh Hải méo mặt. “Lúc đó tôi không ngờ các vị sẽ điều tra mấy ly trà này nên đã rửa sạch cả bộ rồi.” Anh ta bỗng thở dài, vành mắt hơi đỏ lên. “Cô Lý thực ra là người rất tốt, ngày nào cũng cho chúng tôi tiền boa, đã vậy còn rất xinh đẹp. Sao lại có kẻ muốn hại cô ấy được nhỉ?”
“Tôi cũng rất muốn biết.” Lục Tiểu Đường nói. “Nếu anh không ngại thì chúng tôi muốn đem túi trà và mấy ly trà này về kiểm nghiệm. Những thứ này bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ trả lại cho anh.”
Trương Vĩnh Hải rất hào phóng nói: “Không cần phải trả tiền lại đâu. Mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu cả.”
Thẩm Đào vừa cất túi trà và mấy ly trà vào trong túi ni lông vừa thuận miệng hỏi: “Hôm xảy ra vụ án, người nhân viên tên Hầu Phú Quý có mặt trong tiệm không?”
“Tôi nhớ đã nói với anh về việc này hôm anh ghi biên bản sự việc rồi mà. Hôm đó Hầu Phú Quý và Tạ Lan làm ca buổi sáng. Mỗi ngày ông ta đều đến tiệm lúc 8 giờ sáng và tan ca vào 1 giờ chiều.” Trương Vĩnh Hải nhìn Thẩm Đào và Lục Tiểu Đường đầy thăm dò. “Nghe nói ông ta còn làm thêm ở những chỗ khác nữa, nào là quét dọn phòng cho người ta, buổi tối còn làm thêm trong một nhà máy.”
“Trong tiệm ông ta làm những công việc gì?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Lau bàn, lau sàn, bưng bê thức ăn cho khách,..”
Trong ánh mắt của Trương Vĩnh Hải lộ ra sự hiếu kỳ. “Các vị có vẻ rất chú ý đến ông ta nhỉ, tại sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Tiểu Đường phủ nhận. “Cảm ơn ông chủ Trương, nếu chúng tôi còn cần điều tra thêm gì sẽ đến tìm anh.”
Võ Bưu nghiên cứu tấm bản đồ nội thành trong tay rồi nói với Tào Thanh: “Đến đường Quang Minh thì quẹo vào, băng qua nhà máy đến con đường đất phía trước.”
Tào Thanh rẽ xe vào đường Quang Minh theo chỉ thị của Võ Bưu. Cậu ta vốn định cùng Phạm Hiểu Bằng điều tra danh sách các nghi phạm, ai ngờ lại bị Võ Bưu gọi tới làm tài xế khiến cậu ta ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu gì. Thực lòng cậu ta rất sợ vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự này, có thể loại người ôn hoà như cậu ta ngay từ đầu vốn đã không thích hợp làm cảnh sát rồi.
Cậu ta quan sát Võ Bưu qua khoé mắt, lời đã ra đến miệng lại phải nuốt trở vào.
“Tới đầu đường quẹo phải. Thấy dãy nhà trệt đó không? Chính là ở đó.” Võ Bưu nói.
Dãy nhà trệt được xây bằng gạch từ thời thập niên 70 80. Từ khi nội thành ngày càng được mở rộng, dãy nhà trệt kiểu này cũng không còn nhiều. Trên tường gạch bị viết một chữ “DỠ” bằng sơn đỏ trông như gương mặt một người đi phẫu thuật thẩm mỹ. Dãy nhà gạch xuất hiện trước mặt Võ Bưu và Tào Thanh tuy là một bộ phận của thành phố nhưng rõ ràng lại bị thành phố bài xích.
Võ Bưu bảo Tào Thanh chạy xe chậm lại, ông ta xem trên bản đồ một lúc, khi nhìn thấy cây cột điện xiêu vẹo nằm trước căn nhà gạch thứ năm từ ngoài vào, Võ Bưu lập tức bảo Tào Thanh: “Ở chỗ này. Cậu cứ ngồi yên trong xe đi.”
Tào Thanh dừng xe lại, không nhịn được cất lời: “Đội trưởng Võ, anh đến tìm người à?”
“Ừ.”
“Trong danh sách nghi phạm có người nào sống ở đây sao?”
“Không có.”
“Vậy anh tìm ai?”
Võ Bưu nhìn cậu ta rồi đẩy cửa xe bước ra. “Hầu Phú Quý.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại