Mục lục
Vân Long Phá Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực mềm, thực ấm, giống như đang nằm trên một đống bông, cảm giác thật thoải mái. Vân Tâm Nhược thấy mình như được một cái gì đó ấm áp ôm lấy, vô cùng ôn hòa, cũng vô cùng an toàn, đã lâu lắm rồi nàng mới có thể ngủ say như vậy

Đột nhiên, cảm giác ấm áp đó như biến mất khỏi thân thể nàng, nàng sốt ruột vươn tay muốn bắt lấy, đến lúc bắt được vật ấm áp đó, mới thoả mãn tiếp tục ngủ say…..

Cô gái trên giường ngủ với vẻ vô cùng bất an, mày nhíu lại, lông mi không ngừng run run, đôi môi tái nhợt cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì

Mãi đến lúc đốt thanh ninh hương, một lúc lâu sau, nàng mới bình yên đi vào giấc mộng (Thanh ninh hương: đốt một loại thảo dược có tác dụng an thần hay dễ ngủ gì đó)

Tiêu Thanh Hàn nhíu chặt mày lại, hai mắt nhìn vào tay mình,bàn tay to của hắn đang bị một bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm chặt , sống chết cũng không buông, chỉ cần hắn vừa buông ra ,bàn tay nhỏ bé kia sẽ không ngừng quơ qua quơ lại giữa không trung. Làm hắn thật sự không đành lòng

Chỉ có thể để mặc nàng cầm tay mình, mà tư thế như vậy, đã bảo trì gần một ngày

Tay nàng rất nhỏ, chỉ bằng một nửa tay hắn, ngón tay vô cùng xinh đẹp, nhưng trên bàn tay xinh đẹp này lại phủ kín đầy miệng vết thương lớn nhỏ , có cả vết thương mới lên da non

Nhớ tới lúc Minh Phong nhìn hai bàn tay này, dáng vẻ thương tiếc nói: “Thực đáng tiếc, hai bàn tay trắng nõn như ngọc, mười ngón thon dài xinh đẹp, vậy mà….”

Hai tay bị thương thành như vậy, có thể tưởng tượng được ở Phủ tướng quân nàng đã phải chịu khổ đến mức nào. Thân mình mảnh khảnh này rốt cuộc đã trải qua những gì? Rốt cuộc phải chịu những gì? Những thắc mắc này làm cho người ta không khỏi thương tiếc cùng tò mò muốn tìm hiểu

“Vẫn chưa tỉnh lại sao?” Minh Phong đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một chén thuốc, đi đến bên giường, sau đó đem chén thuốc đặt lên bàn

“Ừh.” Tiêu Thanh Hàn nhẹ giọng trả lời. Ánh mắt vẫn không rời khỏi nữ tử trên giường

Minh Phong nhẹ nhíu mi một cái, nhìn nhìn hai bàn tay nắm chặt kia, không khỏi có chút lo lắng. Quốc sư tựa hồ đối với nữ tử này có vẻ quan tâm quá đáng. Hắn chưa từng thấy Quốc sư để ý tới ai nhiều như vậy

Quốc sư không lẽ đối với nàng ta….

Nhưng hắn lập tức phủ định ý niệm này, Quốc sư trước giờ luôn hướng tới thanh tâm quả dục, hơn hai mươi năm qua chỉ đợi chờ một người gọi là mệnh định chi thê, sao có thể đối với nữ tử xa lạ này có hứng thú được, hắn đúng là suy nghĩ nhiều…..

Bất quá hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải chuyện này

“Quốc sư, về chuyện Vân Thiển Y, người không định giải quyết sao? Không lẽ cứ im lặng như vậy” Minh Phong hỏi thẳng. Hắn thật sự không biết Quốc sư đang nghĩ gì

Nhưng có một số việc là không thể trốn tránh, chuyện của Vân Thiển Y nhất định phải giả quyết, nếu tra ra được nàng ta thật sự là chủ nhân Phách nguyệt, vậy thì Quốc sư sẽ phải thú nàng ta. Tuy rằng không ai biết được ma tinh trong lời tiên đoán là gì? Nhưng có thể khẳng định, nó tuyệt đối sẽ mang đến tai nạn khó có thể tưởng tượng được cho thiên hạ

Chuyện này liên quan đến an nguy của toàn thiên hạ, không thể qua loa chút nào, không thể trốn tránh, cũng không cho phép trốn tránh

“Ta tự biết mình phải làm gì”

Tiêu Thanh Hàn đạm nhạt nói, quay đầu nhìn về phía Minh Phong, trong mắt hiện lên vẻ hiểu thấu tất cả

Minh Phong lo lắng, hắn sao lại không biết, hơn ai hết hắn biết rõ việc này vô cùng quan trọng, hắn cũng chưa bao giờ có ý nghĩ trốn tránh, chỉ là đối với Vân Thiển Y, hắn thực sự cảm giác có chút mâu thuẫn. Không phải đơn giản chỉ vì Lê Hân, mà còn vì chính bản thân hắn….

Lúc này, cô gái trên giường lông mi khẽ run run, như con bướm vỗ cánh muốn bay đi, chớp vài cái, cô gái rốt cuộc mở hai mắt ra, một đôi mắt trong suốt không thấy đáy, chậm rãi gợi lên một chút tia gợn sóng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK