Một bàn tay nhẹ nhàng khoát lên bờ vai hắn , một dung nhan tuyệt sắc trước mặt hắn , con ngươi đen luôn luôn bình tĩnh giờ lại cực kì ôn hòa , truyền đến cho hắn cảm giác yên tâm
Tiêu Cẩn Du trầm tư , cuối cùng hiểu ý cười , thôi thôi , huynh đệ muốn thành thân , làm đại ca không chúc phúc thì thôi , lại ngăn cản , tại sao phải làm cho hắn hận mình? Kiếp cũng tốt , nan cũng vậy , còn có Hoàng đế là hắn , sợ cái gì?
Vì thế, Tiêu Cẩn Du nâng Lê Hân đang quỳ trên mặt đất dậy , trêu ghẹo nói “Lê Hân a Lê Hân! Ngươi lần đầu tiên không phải ở triều đường mà quỳ trước trẫm , hơn nữa lại vì một nữ nhân , truyền ra ngoài , không biết làm cho bao nhiêu người cười rụng răng ?” Mắt hoa đào nhíu lại , hai tròng mắt mang theo ý cười nhợt nhạt , vẻ hờn giận trước đó biến mất , phong lưu tuấn nhã Hoàng Đế đã trở lại
“Được rồi , tứ hôn thì tứ hôn , là cô nương nhà ai?” Bất quá tên kia , vừa xuất hiện đã quấy rầy hắn cùng mĩ nhân thân thiết , sau lại làm cho trái tim hắn khẩn trương lo sợ muốn chết , thật là tổn hại thân thể cùng thương tâm mà , cho dù không báo thù , cũng phải chọc ghẹo hắn một phen mới được , nếu không thật không công bằng a
Lê Hân sắc mặt xanh mét rốt cuộc cũng lộ ra một tia cười ảm đạm , ý cười ôn nhu . Không để í Tiêu Cẩn Du nói móc mình . Dù sao mình là đến cầu người ta . Vì thế cười bí hiểm với Tiêu Cẩn Du
“Thành nam Vân gia , Vân Thiển Y”
Tiêu Cẩn Du trực giác hắn cho biết ánh mắt kia có gì đó khác thường , lại thôi không suy nghĩ sâu xa , nghe xong , liền hét lớn ra ngoài cửa một tiếng “Người đâu chuẩn bị giấy mực!”
Thái giám đứng trước cửa nhanh chóng lấy giấy cùng bút mực tới , Tiêu Cẩn Du ngồi trước bàn , vén ống tay áo , cầm lấy bút , bắt đầu viết . Nhưng là ai biết được? Những chữ này , không phải chỉ liên quan tới hai người , có lẽ là ba , có lẽ sẽ là bốn , hoặc là rất nhiều người…..
Viết xong , thượng ngọc tỷ , giao cho thái giám phía sau
Thái giám cung kính hành lễ , rời khỏi phòng , thái độ nghiêm túc vừa rồi của Tiêu Cẩn Du cũng biến mất , vỗ vỗ bờ vai hắn “Chúc mừng ngươi ! không ngờ là ngươi đã sắp thành hôn” Lời chúc mừng này , là chân thành chúc phúc
Lê Hân cũng đấm nhẹ một cái lên ngực Tiêu Cẩn Du. Lúc này đối với hắn là huynh đệ , không phải Hoàng đế
Mà tình huynh đệ này , như núi cao biển rộng
Tiêu Thanh Hàn chỉ đứng nhìn bọn họ , ánh mắt vẫn trước sau như một không biểu hiện điều gì . Cẩm y màu trắng siêu phàm thoát tục . Con ngươi tối đen trong vắt như nước , nhìn như mặt hồ tĩnh lặng , kì thực là sâu như biển cả , khó dò được
Đã đạt được điều mình muốn , Lê Hân nghênh ngang tiêu sái đi ra Mặc Ngọc các , trong mắt không giấu được vui mừng . Mà Tiêu Thanh Hàn trước khi đi , lại cổ quái quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Cẩn Du một cái
“Hoàng huynh!”
“Cái gì?”
“Nếu hoàng huynh mệt mỏi , nghĩ ngơi vài ngày là tốt rồi , cần gì phải cứng rắn chống đỡ?”
“Có ý gì?”
“Tử Hoa Quỳnh hương quả thật có tác dụng thúc giục tình , nhưng là dùng nhiều sẽ bị thương thân thể”
“Tiêu Thanh Hàn……” Một tiếng rống to từ Mặc Ngọc các truyền ra , chim chóc bên ngoài bay tán loạn
Ngày này , Hoàng Cung thời tiết vẫn bình thường , âm u như sắp mưa
Đương nhiên còn có một sự kiện không thể không nói
Lúc Lê Hân đi rồi , Tiêu Cẩn Du điều tra rõ chuyện thiên kim ở Vân phủ , tức đến đem bình hoa yêu nhất quăng ngã , mảnh vụn văng ra làm phi tử tối sủng (cực kì sủng ái) của hắn mặt bị thương . Phi tử nháo lên , không cẩn thận đem bộ trà cụ trân bảo kia phá nát
Tiêu Cẩn Du khí (tức) chửi ầm lên , phong độ của Hoàng đế hoàn toàn vứt sang một bên “Hỗn đãn Lê Hân , lão tử người ta không muốn gả nữ nhi , ngươi lại làm cho trẫm bức hôn . Cái gì mà cho nữ nhân ngươi thích vinh quang vào cửa , cái gì mà không muốn làm cho nữ nhân yêu nhất chịu ủy khuất , lấy cớ lấy cớ , toàn bộ đều là lấy cớ. Muốn thì tự mình đoạt lấy , lại làm cho trẫm thành người xấu . Phản , phản hết rồi …..tức chết trẫm…..”