“Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . .” Hoa Trạch không ngừng nhắc nhở bên tai hoàng đế. Hôm nay hoàng thượng bị sao vậy, văn võ bá quan cũng đều mở to hai mắt nhìn hắn, mà hắn đang làm gì? Ngẩn người, hoàng thượng lại đang ngẩn người.
“Ừ. . . . . .” Tiêu Cẩn Du lấy lại tinh thần, hắng giọng, nhìn lướt qua mọi người phía dưới, mở miệng nói: “Hôm nay, trẫm mở tiệc mừng này, thứ nhất là để ăn mừng chiến thắng, thứ hai là để mừng việc biên giới Thiên Trạch ngừng chiến loạn, hơn nữa Nhan quốc và nước ta đã kí kết hiệp định, hai nước an cư lạc nghiệp, tận hưởng thái bình, cho nên mọi người không cần câu nệ lễ tiết, vui vẻ chè chén.”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người lại một một cảm tạ.
Hai tròng mắt Lê Hân chăm chú nhìn cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Thanh hàn, trong mắt hiện ra thống khổ.
Mà Vân Thiển Y cúi đầu, miệng bị cắn ra máu, nàng không thể ngẩng đầu, nếu không nàng nhất định sẽ hận không được trực tiếp tiến lên kéo nữ nhân kia ra. Vân Hồng Đào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Tâm Nhược, tất cả có phải là nàng đang trả thù không, trả thù hắn ép nàng thay gả, cho nên mới khiến nam tử mà Thiển Y yêu, thích nàng.
Hắn nhìn ra, không những thanh hàn quốc sư, ngay cả tướng quân ngồi bên cạnh cũng thế, hắn sống mấy chục năm, tất nhiên biết loại đau khổ của Lê Hân có ý gì, là tình yêu ẩn nhẫn, có thể nói là thâm tình. Hai nam tử cùng yêu nàng, như vậy Thiển Y làm sao bây giờ? Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, Thiển Y là nữ nhi hắn thương yêu nhất, hạnh phúc của nàng không để bất luận kẻ nào phá hư, hắn có năng lực ép nàng một lần, cũng có thể ép nàng lần thứ hai.
Chẳng qua là, lúc này, hắn tức giận công tâm, lại quên mất, tình yêu là tự nguyện, Tiêu Thanh hàn chưa bao giờ yêu Vân Thiển Y, mà Vân Tâm Nhược cũng chưa từng trả thù.
Lúc này, có mấy cô gái xinh đẹp nối đuôi đi ra, làn váy không ngừng lay động, vòng eo hết sức mềm nhẹ, không ngừng đung đưa thân thể theo âm nhạc.
Tiêu Thanh hàn cười, dùng ngón tay kẹp lấy một khối cao trên bàn, đển gần miệng nàng, Vân Tâm Nhược chuyển động con mắt trong suốt, không ngừng xem các cô gái ở giữa sân khấu, thật ra thì nàng không phải là không hiểu vì sao bọn họ lại uốn uốn éo éo như thế, nhưng mà, cũng rất dễ nhìn, cho đến khi dưới mũi truyền đến một hồi mùi thơm, nàng hí mắt cười một tiếng, thấp môi cắn một ngụm.
“Ăn ngon không?” Tiêu Thanh Hàn cúi đầu, hỏi nàng.
“Ăn ngon.” Vân Tâm Nhược ăn xong một khối, cầm lên một khối nữa, đưa tới bên miệng hắn, cười híp mắt nói: “Thanh Hàn, ngươi cũng ăn đi.”
lòng của Tiêu Thanh Hàn chậm rãi ấm lên, hắn cắn một cái, trong miệng truyền đến mùi hoa quế, quả thật không tệ, xem ra hắn phải nghĩ đến việc đổi đầu bếp mới cho phủ mình mới được.
Tiêu Cẩn Du một tay chống cằm, nhìn mọi người, thiên hạ thái bình rồi, hoàng đế như hắn quả thật thoải mái…
Nhưng, hắn nhìn phía dưới một chút. Sau đó hỏi Tiêu Thanh hàn.”Cửu đệ, lần này ngươi có công thu phục quân đội Thư Tuấn, cho nên, ngươi muốn phần thưởng gì, trẫm cũng sẽ đáp ứng.”
Tiêu Thanh Hàn dùng ống tay áo trắng như tuyết của mình, lau miệng cho cô gái. Đang lúc mọi người im lặng mới đứng lên.
Hắn khẽ khép tròng mắt, giống như tiên nhân, thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, “Hoàng huynh, thần muốn lấy Vân Tâm Nhược làm thê tử.”
Một câu nói này, để cho mọi người dừng lại động tác trong tay.
Mà nhận vật nữ chính kia lại cầm đồ trên bàn, ném cho Lang Vương nằm trên mặt đất, không thèm quản cái gì, Lang Vương há miệng nuốt vào, một người một sói chơi cực kỳ cao hứng, không bị không khí kia làm kinh động.