“Cửu đệ, lão hoàng đế Nhan Quốc qua đời, cuộc chiến đoạt vị giữa thái tử và nhị hoàng tử xem ra càng ngày càng kịch liệt, thật không biết đến lúc đó là ai chết trong tay ai, loại tranh giành ngôi vị hoàng đế này quá mức tàn khốc rồi.”
Tiêu Thanh Hàn chẳng qua là lẳng lặng ngồi trên ghế, khẽ vuốt ve Vân Long trên cổ tay, tinh thần rõ ràng, đáy mắt là một mảnh vô thần.
“Ừ, rất nhanh sẽ có kết quả.” Hắn nhàn nhạt ra tiếng.
“Vậy ngươi nói người nào sẽ thắng?” Tiêu Cẩn Du đem thân thể tựa vào trên ghế, lại không tự chủ được mà hỏi. Nếu Thiên Trạch cũng xuất hiện loại chuyện này, huynh đệ tương tàn, suy nghĩ một chút cũng khiến hắn run rẩy.
Cùng chảy trong người một dòng máu, mà lại nỡ ra tay giết nhau.
Nhưng cái ghế rồng này quá hấp dẫn, cao cao tại thượng, địa vị cùng quyền lợi, ai cũng muốn được. Cho nên từ xưa chuyện cha con tranh nhau, huynh đệ tương tàn còn thiếu sao? Nhưng mà tân đế kia đăng vị, rốt cuộc có thể giữ trạng thái cân bằng giữa a nước như hiện nay hay không là điều không thể biết trước. Chỉ hy vọng thiên hạ này thái bình, dân chúng có cuộc sống bình an là được, ngàn vạn lần đừng xảy ra chiến tranh. Không phải là hắn không có dã tâm, không phải là không nghĩ tới chuyện thống nhất thiên hạ, nhưng làm như vậy sẽ hy sinh quá nhiều người, quá nhiều dân chúng. Tối thiểu những thứ này, khi hắn còn làm hoàng đế, hắn không để xảy ra.
Làm một hoàng đế, có dã tâm là tốt, nhưng không thể mang lại cho dân chúng cuộc sống ấm no hạnh phúc, như vậy, cái ngôi vị hoàng đế này còn làm cái gì?
Hắn không muốn khơi dậy chiến tranh, bởi vì hắn không đành lòng khi con dân của hắn chịu nỗi khổ do chiến loạn.
Nhưng nếu có người muốn nhòm ngó Thiên Trạch, như vậy hắn cũng không phản đối việc lấy binh lực để phản kháng, cho nên, Nhan quốc, ngàn vạn lần đừng có mưu mô gì, bằng không sẽ đợi diệt vong đi.
Bởi vì, hắn không phải là người mềm yếu.
Nhưng mà, hắn quả thật có chút lo lắng, bởi vì sức khỏe gần đây của Lê Hân không tốt, nếu quả thật có chuyện xảy ra, hắn còn có thể cầm binh ra trận không? Điều này thật đúng là một vấn đề khó giải quyết.
động tác Tiêu Thanh Hàn trên tay dừng một chút, nhìn tấu chương trong tay Tiêu Cẩn Du, sau đó bấm đốt tay, nửa khắc sau, hắn thả tay xuống. Mặt mày có chút suy nghĩ.
“Thế nào, ngươi tính ra chưa, là ai?” Tiêu Cẩn Du gục xuống bàn, vặn lông mày hỏi. Âm thầm suy tư, loại vẻ mặt này của đệ đệ không đúng lắm, nhưng mà hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc người nào sẽ lên ngôi vị hoàng đế Nhan Quốc, thái tử kia mặc dù ngồi vững ở Đông cung, nhưng lần trước vì chuyện của Thanh Hàn, Minh Phong hạ cổ trong người gã, cuộc đời này gã sẽ không có con nối dõi, e rằng gã cũng biết rồi. Mà mấy vị hoàng tử kia mỗi người mỗi vẻ, tất cả đều là nhân vật lợi hại, kỳ thật nhị hoàng tử xuất sắc nhất, như vậy rốt cuộc ai thắng ai bại còn không biết, có đệ đệ dự đoán được tương lai, hắn cũng thật là may mắn.
“Nhị hoàng tử.” Tiêu Thanh Hàn thả tay xuống. Nhàn nhạt trả lời.
“Quả nhiên là hắn.”
“Hoàng tử tranh vị, tinh phong huyết vũ.” trong miệng Tiêu Thanh Hàn đọc lên tám chữ này, con ngươi lóe ánh sáng quỷ dị làm cho lòng người run rẩy.
“Hoàng tử tranh vị. Tinh phong huyết vũ, hoàng tử tranh vị. . . . . .” Tiêu Cẩn Du lặp lại, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, “Cửu đệ, đây là ý gì?” Hắn có một loại dự cảm xấu, vô cùng xấu.
“Không có gì.” hai tròng mắt Tiêu Thanh Hàn khẽ híp lại, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, đáy mắt thâm trầm làm cho người ta không rõ.