“A. . . . . .” Đột nhiên nghe được Vân Thiển Y thét lên một tiếng, Minh Phong cùng Lê Hân đảo mắt nhìn về phía ả, sau đó dõi theo ánh mắt sợ hãi kia, bọn hắn cũng hoảng sợ không dứt.
Chỉ thấy, Tiêu Thanh Hàn than hình thon dài, đứng vững như cây tùng, trong con ngươi tràn đầy bi thống, gió không ngừng thổi lên tóc hắn, từng cây, từng cây một, từng sợi, từng sợi từ đen mượt bắt đầu chuyển sang trắng, gió thổi không ngừng, màu tóc không ngừng biến chuyển, chốc lát sau, trên đầu nam tử toàn bộ biến trắng, 3000 sợi tóc trắng như tơ, thê tuyệt, buồn bã.
Có nỗi đau nào đau đớn hơn cả, đau thân thể hay đau linh hồn….
Thanh Hàn. . . . . .
Quốc sư. . . . . .
Tất cả bị loại này quỷ dị này làm con tim đập mạnh, tại sao có thể như vậy, tóc Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ biến thành trắng.
Nam tử chậm rãi đi lại, đi qua Minh Phong, sau đó dừng lại trước người Vân Thiển Y cùng Tri Hạ, lạnh lùng nhìn họ, con ngươi như hầm băng lạnh buốt.
Tròng mắt hắn không có hận, nhưng so với hận còn đáng sợ hơn, mang theo hơi thở hủy diệt mọi thứ, có thể đem linh hồn mọi người nắm chặt trong tay. Khóe miệng hắn nhẹ nâng, trong mắt lóe lên ác độc. Sau đó đi qua bọn họ. Đi tới vách đá, bạch y, tóc trắng, trắng làm chói mắt mọi người.
“Quốc sư, người đừng nghĩ bậy.” Minh Phong theo sát hắn, Hồng Y nâng lên, đột nhiên, khi thân thể của hắn đến gần Tiêu Thanh Hàn chừng một thước thì bị một cỗ nội lực cường đại văng ra.
võ công của Tiêu Thanh Hàn rất cao, hắn ít khi tự thân ra tay, không nghĩ tới, không nghĩ tới, thật không nghĩ lại mạnh đến vậy. Loại công lực này đã có thể so với sư phụ hắn
“Minh Phong, ngươi cho rằng ta sẽ làm gì? Nhảy xuống núi sao?” Tiêu Thanh Hàn đột nhiên xoay người, tóc trắng bay bay, thê mỹ (trong đẹp có đau lòng) không nói ra lời.
“Ngươi yên tâm, bây giờ không phải là lúc.” Hắn ngưỡng mặt lên, trái tim như vỡ ra từng mảnh, một hơi hít một thở cũng khiến hắn đau đớn, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm vào, giông như thanh chủy thủ trên người nàng.
Là hắn đả thương nàng. Là hắn bức nàng đến đường cùng, tất cả đều lỗi là của hắn.
Là hắn.
Không nên quên nàng.
Mà bọn họ, hắn quét qua những người kia, khóe miệng nâng lên một đường cong tuyệt mỹ, chết quá dễ dàng, cho nên, bọn họ phải sống, sống để hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết….
Hắn cúi đầu, nhìn về phía dưới, một vách đá sâu không thấy đáy, Nhược của hắn ở phía dưới, một mình lạnh như băng, cô đơn, hắn rất muốn đi theo nàng, nhưng tất cả còn chưa kết thúc, kẻ nào tổn thương nàng, hắn sẽ không bỏ qua, một người cũng không bỏ qua.
Bạch y nhẹ nhàng tung bay, sợi tóc trắng như tuyết rơi loạn trên lưng hắn, trắng giống nhau, như đám mây, nhưng cũng lạnh lùng giống nhau.
Hắn xoay người, ánh mắt đỏ quét qua bọn họ, ma khí tràn ngập.