Vân Tâm Nhược trong mắt cũng có chút hoảng hốt , sao đó trầm tĩnh xuống , nàng vỗ nhẹ bả vai Tử Y , cấp cho nàng một cái ánh mắt yên ổn , sau đó nói nhỏ bên tai nàng “Yên tâm , không phải chuyện thân phận của ta” Nghe câu đó , thần sắc Tử Y mới dịu xuống
Không biết được hai chủ tớ này nói gì , Phương tổng quản nhíu hai mắt lại , che lại việc không thoải mái trong lòng , sau đó không có biểu hiện gì tiếp tục nói:
“Tam tiểu thư , không nên để lão gia chờ” Ngữ khí tuy rằng cung kính như vừa rồi , nhưng lại thêm một phần không được kháng cự
Vừa rồi Vân Tâm Nhược thấy được tàn khốc trong mắt Phương tổng quản , nàng buông tay Tử Y , mắt hạ xuống , tâm tư trăm chuyển , Phương tổng quản quả nhiên không đơn giản ,ánh mắt như vậy chỉ sợ không phải do nàng không đi , nàng không biết Vân Hồng Đào vì sao lại tìm mình? Nhưng trực giác nói , tuyệt đối không phải là chuyện Tử Y đang nghĩ , nếu hoài nghi thân phận của mình sẽ không mời mình ra đại sảnh như vậy ,mà trực tiếp cầm tên chỉa thẳng vào cổ mình cùng Tử Y
Chỉnh lại quần áo , Vân Tâm Nhược cho Tử Y một ánh mắt yên tâm , xoay người đi ra cửa , nàng có loại dự cảm , lần này đi là chuyện không tốt , nhưng là chuyện gì , nàng không đoán được , dù sao nàng cũng sắp biết rồi , binh đến tướng chặn , thủy đến thổ dấu
Lúc này , trời không còn một mảnh xanh lam , mặt trời đỏ nhiễm nhiễm dâng lên , biểu thị hôm nay thời tiết thật tốt, nhìn cảnh sắc mặt trời mọc trước mắt, Vân Tâm Nhược nhìn thẳng hướng mặt trời đỏ , khóe miệng nhẹ nhàng khơi mào một độ cong cực mĩ , trong trẻo mà lạnh lùng hai tròng mắt cũng nhiễm thượng một ít lo lắng , nhớ tới ước định cùng Tử Y, một loại gọi là hy vọng chậm rãi dâng lên trong lòng , sinh mệnh còn , hy vọng cũng sẽ còn
Đột nhiên không nghe thấy tiếng bước chân phía sau , Phương tổng quản quay đầu lại , không khỏi sửng sốt , cái kia Tam tiểu thư mà hắn vẫn khinh thường , lúc này lại cho hắn thấy một hình ảnh cả đời không quên được
Nữ tử phía sau , lẳng lặng đứng ở nơi đó , áo xanh bay lên , sợi tóc theo gió nhẹ lay động , gương mặt tinh mỹ , thủy mâu lộ ra hai chấm màu dỏ , con mắt như phát ra ánh sáng . Mà da như ánh tuyết bình minh , ở trong nắng sớm giống như ngọc bàn tinh thuận , môi xinh đẹp cong lên , ý cười trong đáy mắt , tựa hồ có thể thấy được linh hồn nàng . Không hiện sơn , giấu giếm thủy , lại xinh đẹp có thể sánh bằng lưu vân bàn thanh
Hắn không thể không thừa nhận , tuy rằng dung mạo không bằng Đại tiểu thư, nhưng là khí chất đó , lại hơn rất nhiều
Hắn có chút tò mò , nữ tử như vậy , sẽ đối mặt với chuyện tình kế tiếp như thế nào
Phương tổng quản quay đầu trở lại, ánh mắt có một phần đồng tình, bước chân nhẹ nhàng lúc nãy , giờ lại nặng nề trầm trọng
Lão gia quyết định như vậy , thật là không công bằng…..Ai……….
Đại sảnh của Vân phủ to lớn , lúc này chỉ có một mình Vân Hồng Đào đứng , ánh mắt hắn thâm trầm khó hiểu , thân thể nhờ được bảo dưỡng tốt , vẫn như người trẻ tuổi bàn kiện khang , trừ bỏ khóe mắt có chút nếp nhăn , không thấy một tia già nua nào nữa, ánh mắt lợi hại kia chỉ thuộc loại thương nhân khôn khéo
Hắn , thông minh , cũng khôn khéo . Nếu không sẽ không thể ở nơi thương trường ăn thịt người như cá gặp nước được
Lúc này . Phương tổng quản dãn Vân Tâm Nhược vào đại sảnh , thập phần cung kính đối với lão gia hành lễ “Lão gia, tam tiểu thư tới!”
Nam tử đưa lưng về hướng bọn họ khoát tay , ý bảo hắn ra ngoài , lúc Phương tổng quản lui ra ngoài , lại liếc mắt sâu thâm nhìn Vân Tâm Nhược một cái, trong ánh mắt đó thế nhưng lại có vài phần lo lắng