khó nén lo lắng.
Tiêu cẩn du ngồi ở trong phòng cách vách, hắn nhìn mặt tường màu trắng, thở dài không thôi.
Cửu đệ sẽ tỉnh, không lâu nữa cũng sắp có chuyện vui rồi.
Một thị vệ đột nhiên xuất hiện, ghé vào lỗ tai hắn nói một gì đó.
Ngay lập tức trên mặt hắn tràn đầy nguy hiểm, hắn cười một tiếng, mang theo tàn khốc, quay người ngồi xuống.
Vân Tâm Nhược đi vào cửa.
Bên trong phòng, một nam tử mặc cẩm y màu vàng ngồi trước ghế, hắn
chính là ca ca thanh hàn , đương kim hoàng đế Tiêu cẩn du. Cũng là
người chia rẻ nàng và thanh hàn.
Tiêu cẩn du mắt lạnh nhìn cô gái càng đi càng gần, khuôn mặt thanh
tú ngũ quan, thân thể gầy gòm không mấy lượng thịt, không biết ánh mắt
cửu đệ để đâu mới có thể yêu nàng. Quả thật không xứng với đệ ấy, về
phần vân thiển y, ngoài là chủ nhân phách Nguyệt, thì khuôn mặt mới xứng với thanh hàn. Nhưng là, nàng, Vân Tâm Nhược, tuyệt đối không được.
“Lớn mật, thấy trẫm cư nhiên không hành lễ.” Tiêu cẩn du vỗ bàn một
cái, hừ lạnh một tiếng, đầu tiên là uy nghiêm, ánh mắt như băng như đao.
Vân Tâm Nhược nhìn hắn, không chút sợ hãi, không nịnh nọt.
“Ngươi thạt lớn mật.” Nếu không phải là nể tình mình từng nay đã đáp ứng không giết nàng, thì hắn đã sớm lôi nàng ra ngoài giết rồi, chưa
từng có người nào dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nữ nhân này thực sự
không muốn sống mà, nếu quả thật thế, hắn không ngại tiễn nàng một đoạn
đường. Đây là tự nàng chuốc lấy, không oán hắn được.
Vân Tâm Nhược đứng thẳng, khuôn mặt thanh tú bình tĩnh lạnh nhạt,
cũng không nói lời thừa thải “Hoàng thượng, dân nữ muốn ở lại phủ quốc
sư.” Thanh âm không thấp không cao. Làm cho người ta nghe có chút kính
trong, nhưng không có nửa điểm hèn mọn.
Tiêu cẩn du từ trên ghế dựa đứng lên, đi tới trước người Vân Tâm
Nhược, mắt lạnh nhìn nàng, khóe miệng giễu cợt.”Ngươi muốn ở lại, tốt, ở lại, thì phải chết.”
Hắn ước gì nàng ở lại, ai biết một ngày, minh phong sẽ không phản
bội hắn, cho nên, tốt nhất nàng phải chết. Đây mới là phương pháp xử lí
vẹn toàn nhất. Chỉ là hắn đã hứa rồi, cho nên, hắn sẽ giữ lời, nhưng nếu như, đây là yêu cầu của nàng, như vậy, đừng trách hắn độc ác.
Thấy trong mắt Tiêu cẩn du toát ra sát ý, Vân Tâm Nhược rủ thấp
tròng mắt xuống, quả nhiên vô tình nhất là đế vương. Xem ra minh phong
cũng bị hắn lừa, hắn chưa bao giờ có ý tha cho nàng.
“Hoàng thượng thật muốn giết ta sao?” Nàng đột nhiên giương mắt nhìn thẳng tròng mắt đầy sát ý kia, không có nửa điểm sợ hãi.
Tiêu cẩn du không hài lòng vẻ mặt của nữ nhân này, thanh âm lại lạnh thêm mấy phần, “Nếu như ngươi muốn chết, trẫm đương nhiên thành toàn
cho ngươi.”
“Hoàng thượng, quên chuyện guồng nước rồi sao?” Vân Tâm Nhược mở
miệng, thấy sắc mặt Tiêu cẩn du trầm xuống. Nàng cười, nụ cười lạnh
nhạt, nhìn thấu tình đời. Làm sao nàng có thể để mình chết, làm sao nàng có thể cam lòng rời xa thanh hàn. Cho nên, nàng sẽ chiếm thế chủ động,
thật là may mắn, khi đó chỉ nhất thời cao hứng, hôm nay, là quân bài tốt nhất để cứu nàng.
“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du ảo não một tiếng, hận cắn răng nghiến lợi. . Tất nhiên là hắn nhớ.