Vân Tâm Nhược đang ngồi ở bàn tay cầm sách, ngón tay nhẹ nhàng lật trang sách, thanh âm lật sách sàn sạt vang lên. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phương tổng quản, kỳ thật nàng sớm biết hắn vào, cũng biết hắn tới làm gì? Nàng không phải là người nói nhiều, hắn không mở miệng, nàng cũng tự nhiên không nói trước. Đương nhiên, đối với Phương tổng quản này, theo như vừa rồi hắn chính là không muốn làm phiền nàng đọc sách, ấn tượng của nàng đối với hắn tốt hơn nhiều lắm, Phương tổng quản này tuy rằng làm người chanh chua, cũng chỉ là một cái tiểu nhân
“Tam tiểu thư!” Bị Vân Tâm Nhược nhìn chăm chú, Phương tổng quản hành lễ, ngày xưa trong mắt chỉ có khinh thị nay lại thật sự cung kính, lại vẫn có chút bội phục
Vân Tâm Nhược gật gật đầu, buông sách trên tay, đứng dậy “Phương tổng quản có gì muốn giao cho ta thì lấy ra đi”
“Vâng….” Phương tổng quản đáp. Âm thầm bội phục vị tiểu thư băng tuyết thông minh này, từ phía sau lấy ra hai trang giấy. Hai tay dâng lên trước mặt Vân Tâm Nhược, giải thích:
“Trong đó một tờ là khế bán mình của Tử Y, một tờ khác là của Lão gia đưa cho tiểu thư”
Vân Tâm Nhược tay cầm hai tờ giấy trong tay hắn, nhìn kỹ, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tờ thứ nhất quả thực là khế bán mình của Tử Y, có dấu tay Tử Y trên đó
Mở ra tờ giấy thứ hai, chỉ thấy trên mặt giấy viết “Tam nữ Vân Tâm Nhược của Vân Hồng Đào, ngỗ nghịch không nghe lời, coi thường trưởng bối, ta cùng con gái này đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ nay về sau Vân Tâm Nhược sinh lão bệnh tử, giàu có khèo khó gì không quan hệ đến Vân phủ”
Ngỗ nghịch không nghe lời, coi thường trưởng bối, tội danh tốt, quả thực hết thảy đều nằm trong dự kiến của nàng, xem ra nàng thực sự làm Vân Hồng Đào tức giận không ít, Vân tam tiểu thư a Vân tam tiểu thư, những việc hôm nay ta làm, mong là sẽ vừa lòng ngươi, không cần phải sợ có một ngày nếu ngươi thực sự bị người khác nhận ra thì cũng có thể vui vẻ sống qua ngày. Về phần Tử Y, không biết lát nữa nhìn đến khế bán mình của mình sẽ có biểu tình gì. Nàng – thực sự chờ mong a! Nghĩ như vậy không khỏi có ý cười nhợt nhạt bên khóe miệng
Phương tổng quản vẫn nhìn Tam tiểu thư trước mắt, hắn tất nhiên là biết hai tờ giấy kia viết cái gì, hắn hiện tại đối với Tam tiểu thư , thật sự là một chút cũng không đoán được, nhưng là, một cái nữ tử nho nhỏ , lại có thể cùng lão gia đưa ra hai điều kiện, không nhận thua chút nào, hơn nữa thế nhưng có thể làm cho lão gia chỉ có thể đồng ý mà không thể nói gì, chấp nhận điều kiện kinh thế hãi tục này. Xác thực , những gì nàng làm, đúng là thế tục không thể chịu được, là sai mười phần, nhưng là, ai đã ép buộc nàng, ai đã đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người nàng, mà nàng lại chấp nhận gánh nặng đó, khí độ này, dũng khí này, làm cho người ta không thể bỏ qua. Hắn đối với nữ tử này lại thêm vài phần kính ý
Dù sao cũng là Lão gia cùng Đại tiểu thư sai trước a!
“Tam tiểu thư” Phương tổng quản không khỏi mở miệng “Lê Hân tướng quân là người ngay thẳng, điều binh trác tuyệt, không phải là người ti tiện, tự nhiên điều kiện cuộc sống không phải như người bình thường, nói vậy dù Tam tiểu thư gả đi, cho dù sau này phát hiện chân tướng, cũng sẽ không đối với tiểu thư có nhiều thương tổn lớn lắm” Dừng lại, hắn nhìn thấy nụ cười bên miệng Vân Tâm Nhược còn chưa giảm, tiếp tục nói “Hơn nữa, Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư dù sao cũng là tỷ muội, máu mủ tình thâm, tam tiểu thư tất nhiên không muốn nhìn thấy Đại tiểu thư cả đời buồn bực không vui!”
Lời nói này cực kì có ẩn ý bên trong, vừa muốn an ủi Vân Tâm Nhược, ý lại bảo chuyện đại gả này cũng không phải kết quả quá xấu. Lại cho nàng biết đó là điều nàng phải làm (đoạn này na ná thế chứ không phải nguyên văn)
Vân Tâm Nhược không nói gì, đặt tờ giấy trên tay xuống bàn, đi tới trước cửa sổ, mở ra, gió bay vào nhẹ nhàng thổi loạn tóc nàng. Sợi tóc khẽ lay động, lướt qua hai má nàng, trong đáy mắt trong như hồ nước lại xuất hiện một tia ảm đạm, nàng thành toàn người khác, nhưng là, ai sẽ thành toàn cho nàng?