“Y nhi, con có khỏe không?” Vân Hồng Đào nhìn nữ nhi, khổ sở hỏi. Hắn biết bây giờ nữ nhi bị giam lỏng ở phủ tướng quân.
“Cha, nữ nhi không sao.” Giọng nói của Vân Thiển Y cũng nghẹn ngào, sau đó nàng nhìn nơi xa, con ngươi ngưng tụ, nước mắt ngừng lại, “Cha, nữ nhi có chuyện muốn cha giúp một tay, lần này cha nhất định phải giúp nữ nhi, nếu không nữ nhi thật không thể sống thêm ngày nào nữa.”
“Chuyện gì?” Vân Hồng cảm giác cung yến lần này không đơn giản, đúng là như thế, nhưng vì nữ nhi mình thương nhất, dù chuyện gì, hắn cũng sẽ giúp nàng làm bằng được, cho dù là hắn mất hết tất cả.
“Cha, là như vậy. . . . . .” Vân Thiển Y ghé vào bên tai hắn, nhẹ nói mấy câu nói. Vừa nói, Vân Hồng Đào vừa gật đầu.
“Cha, thế nào?” Nói xong, Vân Thiển Y mở to hai mắt, không chớp nhìn Vân Hồng Đào, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, cho nên lần này cha nhất định phải giúp nàng mới được. Nếu không, nàng lại thật sự không còn cơ hội nào nữa.
“Được, Y nhi yên tâm, cha nhất định sẽ giúp con.” Vân Hồng Đào gật đầu một cái, trong mắt cũng thoáng qua một mảnh sương mù.
Chờ hai người trở về điện, mọi người đã tới toàn bộ, mà nàng cũng bị mọi người nhìn chăm chú, có châm chọc, có cười nhạo, cũng có kẻ mừng khi người gặp họa, đối với Thiên Trạch mà nói, Vân Thiển Y là một đề tài chuyện cười lớn.
Trước kia là chủ nhân phách nguyệt tôn quý, kết quả lại là một vở kịch hài, cuối cùng lại luân lạc tới làm một tiểu thiếp phủ tướng quân, không danh không phận. Không nghĩ tới hiện tại nàng vẫn có thể ngồi cạnh tướng quân, không biết dùng thủ đoạn gì mà được!
Ngón tay Vân Thiển Y nắm thật chặt, nàng chưa từng chịu nhục như thế, nhưng nàng chỉ có thể nhịn, trừ nhịn ra, nàng không làm được gì thêm, Vân Hồng Đào cũng một hồi đau buồn, nữ nhi của hắn, từ nhỏ hắn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ, mỗi ngày nàng đều sống cuộc sống như vậy, ánh mắt hắn bỗng nhiên nghiêm chỉnh, người cũng thay đổi, âm trầm mấy phần, hắn nhất định sẽ đem tất cả những thứ thuộc về nữ nhi đoạt lại, dù không chừa thủ đoạn nào.
Chỉ có Lê Hân như một pho tượng, ngồi ở chỗ đó, ngay cả một cái động tác đều chưa từng thay đổi. Tựu như thấy một người xa lạ, cùng bọn họ không có bất cứ quan hệ gì.
“Hoàng thượng đến.” Lúc này, một thanh âm lanh lảnh vang lên, mọi người quỳ xuống đất.
Long bào óng ánh, dây buộc tóc bằng vàng sợ, đôi mắt hoa đào không ngừng nhấp nhoáng tà mị, thân thể cao lớn ngang tàng mà có lực, toàn thân bao phủ ở một khí chất tôn quý, không giận mà uy, không nói mà lạnh, đây chính là hoàng thượng, từ trong con người đã lộ ra uy nghiêm, từ linh hồn lộ ra tôn quý, hắn anh tuấn, hắn quý khí, hắn tà mỹ, khiến các thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng một hồi mặt hồng tim đập, không thể nghi ngờ, vị hoàng đế này, bất kể diện mạo hay khí chất, đều rất xuất chúng.
Môi của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đi lên ghế rồng trên cùng, nâng vạt áo ngồi xuống, động tác cao quý vô cùng.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người đứng dậy, chắp tay hành lễ.
“Bình thân.” Tiêu Cẩn Du thấp giọng nói ra, trong giọng nói mang theo uy nghiêm. Sau đó, hắn nhìn Lê Hân ngồi gần mình, lúc nhìn thấy Vân Thiển Y thì ánh mắt lóe lên, sau đó nhàn nhạt nâng môi, xem ra, ả cũng không tệ lắm.
“Tạ hoàng thượng.” Mọi người nói xong, ngồi xuống.
Tiêu Cẩn Du tựa người vào ghế rồng, trước mặt đặt một cái bàn ngọc, trên bàn để ly rượu, cùng với các loại trái cây, hắn sờ cằm, nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, người này sao còn chưa tới? Để cho hắn – vị hoàng đế này chờ, quả thực là không có đạo lý.