không vô tình, hắn cao ngạo, nhưng không phải cao đến nỗi không thể
chạm, nhưng kể từ khi tỉnh lại, hắn như cắt bỏ tất cả tình duyên, tròng
mắt đen luôn mang theo một tầng sương mù, không ai có thể đoán được lòng của hắn, giống như xem hoa trên bờ, thấy được cánh hoa, nhưng không
chạm được vào nó.
Bây giờ, Thanh Hàn hoàn toàn vô tình, bắt hắn bỏ đi tình cảm với Vân Tâm Nhược, cũng khiến hắn mất đi cảm tình.
Nếu quả thật như thế, như vậy chuyện hắn làm chẳng phải là bức Thanh Hàn đến hố sâu vĩnh viễn không thể lên được.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Tiêu cẩn du khoát tay, càng nói hắn càng nhức đầu, hắn khẽ vuốt ve trán, trên đầu một hồi đau đớn làm
hắn cực kỳ không thoải mái.
Hắn ngồi xuống, ngưng mắt nhìn Tiêu Thanh Hàn: “Khi nào thì ngươi mới cưới vân thiển y?”
Tạm gác mọi chuyện sang một bên, chỉ cần Thanh Hàn cưới vân thiển y là được.
Tiêu Thanh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay nắm chặt, rồi buông
ra, hắn thả tay xuống, vuốt vuốt vòng tay Vân Long, lòng ngón tay chạm
đến hoa văn quen thuộc. Hắn nhíu mày, trả lời.
“Vì sao thần đệ phải cưới vân thiển y?”
“Bởi vì nàng là chủ nhân của phách Nguyệt, là thê tử định mệnh của
ngươi. Ngươi không cưới nàng thì cưới người nào?” Tiêu cẩn du không chịu nổi nữa, rống to. Tức giận đỏ mặt tía tai. Hắn không muốn bàn vấn đề
này, hắn thật sự không chịu nỗi rồi.
Cửu đệ là hắn muốn điên lên. Đã đến nước này còn không muốn kết hôn, chẳng lẽ, hắn căn bản không quên nữ nhân kia, hắn lừa gạt mọi người
sao.
Không thể nào, nhìn dáng vẻ của hắn không giống.
“Hoàng huynh, Thần Đệ nói nàng là chủ nhân phách nguyệt khi nào,
chuyện kia chẳng qua là có người cố ý truyền ra mà thôi.” Uống hớp trà,
Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh trả lời. Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu cẩn du sắp phát
điên lên thì tiếp tục nói.
“Từ lần đầu tiên thấy vân thiển y, trâm cài trên đầu nàng và vòng
tay Vân Long tương thông thì Thần Đệ cũng có suy nghĩ tới, nhưng rất
đáng tiếc, nàng không phải, chủ nhân của phách Nguyệt là người khác.
Thần Đệ tất nhiên có thể bảo đảm. Chuyện này không giả. Thần Đệ sao có
thể đem sự sống của mọi người ra đánh cuộc chứ?”
“Nhưng rõ ràng lần trước trẫm thấy được phách nguyệt.” Tiêu cẩn du
phản bác, không phải là không tin lời cửu đệ nói, chẳng qua mắt thấy mới thật, lời Thanh Hàn nói có thể thể tin, nhưng không bằng hắn thấy tận
mắt.
Hắn tin Thanh Hàn, nhưng hơn tin vào hai mắt mình hơn.
“Hoàng huynh, tất nhiên Thần Đệ sẽ chứng minh.” Tiêu Thanh Hàn cười
yếu ớt, trong tròng mắt lại một mảnh lãnh tình, lạnh nhạt không có nửa
phần tình cảm.
Hắn không biết mình làm sao lại tự tin như vậy, nhưng trong lòng hắn luôn có một thanh âm nhắc nhở hắn, không phải vân thiển y, hắn tin trực giác của mình, nhưng không biết loại trực giác này từ đâu mà đến. Từ
sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy có một số việc rất không thích hợp, ngay
cả năng lực dự đoán tương lại của hắn hình như cũng yếu đi rất nhiều,
rất nhiều thứ đều nhìn không tới. Nhưng những thứ này, ngoại trừ chính
hắn, không người nào biết.
“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du nửa ngày than thở một hơi. Vô lực
nói.”Bất kể có phải hay không, trẫm thừa nhận nói không lại ngươi, cũng
không có muốn phản bác lời ngươi, nhưng hiện tại vân thiển y tại trong
phủ, ngươi chiếu cố nàng tốt một chút.”
Hắn đều nói đến nước này rồi, cũng không tin Tiêu Thanh Hàn thông minh như thế lại không hiểu.
Cửu đệ lúc nào thì mới chịu thành thân.
Mỗi ngày lo lắng sợ hãi này hắn chịu đủ rồi, nhưng nhìn ý tứ của cửu đệ, hình như ngày đó vẫn còn rất xa.
Tiêu Thanh Hàn cười nhạt, tròng mắt đen chợt lóe, nhìn như gần trong gang tấc, lại tựa như xa tận chân trời.
Trăng treo giữa bầy trờ, gió đêm tiêu điều lạnh lẽo, một luồng ánh
trăng theo ô cửa sổ rơi vào trong phòng, màn lụa nhẹ nhàng đung, nhẹ
nhàng lẳng lặng như không đành lòng làm cô gái thứa giấc. Cô gái nằm
nghiêng trên giường, ánh trăng vừa lúc chiếu vào trên mặt của nàng,
nhuộm một phòng trắng thuần.
Cô gái trằn trọc lật người qua lại , sau đó tỉnh lại, tròng mắt hiện lên một tầng sương mù, nàng lại đem tay vuốt ve chỗ sưng đỏ trên mặt,
ngón tay lạnh như băng lau mặt, một giọt lệ từ khẽ ngón tay chậm rãi lăn ra.
Giọng nữ nhàn nhạt, mang theo bất đắc dĩ cùng cô tịch. .
“Thanh Hàn, trừ chuyện quên ta, ngươi còn quên gì nữa? Vì sao phải cô đơn như thế?”