Tiểu Tức… là nha hoàn ở cùng phòng với nàng.
Tiểu Tức lén lút nhìn ngó bốn phía, sau đó đóng cửa lại, lấy tay sờ soạng trong ngực nửa ngày, mới thật cẩn thận lấy ra một cái bánh bao, vươn tay ra, đem bánh bao đưa tới trước mặt Vân Tâm Nhược…
“Cái này……cho ngươi, ta biết ngươi cả ngày không ăn gì, nhưng bởi vì mọi người đều nhìn, nên ta chỉ có thể lấy được có một cái.”
“Lấy đi a!” Tiểu Tức thấy nàng bất động, kéo tay nàng, đem bánh bao nhét vào “Mau ăn đi, lạnh ăn sẽ không ngon…” Sau đó, nàng nở một nụ cười ngây ngốc, ý cười hồn nhiên
Bánh bao màu trắng, tản ra mùi đồ ăn thơm ngát, cầm trong tay, cảm giác được ấm áp của thân thể Tiểu Tức. Cảm động chợt ùa tới…Giọt lệ nơi khóe mắt rốt cuộc nhịn không được, lặng lẽ rơi xuống……
Da thịt chạm vào nhau, ý tốt đơn thuần, không có khinh thường, không có ác ý, sự quan tâm của cô gái nhỏ vào lòng nàng từng giọt từng giọt ấm áp….
“Cám ơn…..”
Hai tay cầm bánh bao, tựa như đang cầm toàn thế giới. Vân Tâm Nhược nhẹ giọng nói lời cám ơn, lông mi khẽ nhúc nhích, ánh mắt ngập nước, thanh âm cũng khó nén nghẹn ngào
Nguyên lai lòng của nàng cũng mềm yếu như vậy
Chỉ cần một chút, một chút… là có thể cảm động như vậy
Chỉ cần một cái bánh bao nho nhỏ, là có thể cho nàng ấm áp
Nàng không muốn nhiều lắm, thật sự không muốn nhiều lắm
Nàng chỉ muốn
Muốn sống sót mà thôi…..
Nước mắt mặn chát, nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm bánh bao trong tay, ngọt ngào, mềm mại, kỳ thật đối với nàng, nó không chỉ có hương vị của một cái bánh bao bình thường
Vừa chuẩn bị cắn miếng thứ hai, ầm ầm một tiếng, cánh cửa phòng yếu ớt thiếu chút nữa tứ phân ngũ liệt, tiếng phá cửa không ngừng vang lên, làm Tiểu Tức bên cạnh giật mình hoảng sợ
Thanh âm cửa phòng đập vào vách tường không ngừng vang, có chút hồi hộp, trước cửa chậm rãi xuất hiện một thân ảnh cao lớn, hoàn toàn ngăn cản ánh trăng bên ngoài chiếu vào. Huyền y màu đen, mang theo một cỗ gió lạnh, mạnh mẽ quét qua toàn bộ căn phòng.
Tĩnh
Hoàn toàn tĩnh lặng
Tĩnh lặng đến mức không tồn tại chút âm thanh nào…
Tiểu Tức nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên kinh hô một tiếng, sau đó lập tức lấy tay che miệng, chỉ để lại hai ánh mắt, hoảng sợ tột cùng…..
Tướng quân……..
Tướng quân sao có thể tới đây?
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Tâm Nhược , cổ giống như bị người ta bóp chặt, từng động tác đều phải cố hết sức
Vân Tâm Nhược thả bàn tay cầm bánh bao xuống, năm ngón tay thoáng xiết chặt, trên bánh bao xuất hiện năm dấu tay nhợt nhạt, trong tay truyền đến cảm xúc, trong miệng vẫn lưu trữ hương thơm ngọt mạch như cũ
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp hắn ở đây, dù sao từ ngày nhận hưu thư tới giờ, bọn họ chưa từng gặp qua
Nam tử trước mắt sắc mặt âm trầm như đêm, ánh mắt không ngừng đánh giá nàng, bạc môi vô tình, có thể tưởng tượng, mở miệng sẽ nói ra lời nói lạnh lẽo như thế nào, ô nhục như thế nào, mà cặp mắt như băng liệt kia, cũng như mũi tên sắc nhọn, muốn bắn thủng lòng nàng
Nam nhân này, rốt cuộc đối với nàng có bao nhiêu hận? Bao nhiêu oán?
Tiểu Tức nhìn nàng chằm chằm, sợ hãi từ ánh mắt không ngừng truyền về phía nàng
Vân Tâm Nhược cúi đầu, ánh mắt đảo qua một chút đau thương
Có phải hay không, nàng lại làm phiền người khác….
Bánh bao trong tay đột nhiên biến lạnh, độ ấm trong lòng bàn tay nàng chậm rãi hạ xuống, đã không còn ấm áp
Lạnh…..trước sau như một.
Nàng có phải hay không, không xứng đáng được hưởng ấm áp, Lôi ca ca, Tử Y…..Còn có …..Tiểu Tức….
Ngón tay lại dùng sức một lần nữa, dấu tay trên bánh bao càng khắc sâu hơn
Môi khẽ nhúc nhích một chút, đôi chân ngoài cửa kia thủy chung không bước bước nào. Giống như chờ đợi, chờ đợi chuẩn bị hung hăng dẫm nát thân thể nàng
“Tướng quân! Xin hỏi có chuyện gì muốn nô tỳ làm?” Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, lông mi cong dài che dấu ám sắc trong mắt, ngữ khí thập phần hèn mọn, nhưng là lưng đứng thẳng, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn nhìn không ra chút hèn mọn , cho thấy tất cả trong con người nàng chỉ có bất khuất cùng cứng cỏi
“Chuyện gì? Ngươi không biết sao?” Lê Hân mở miệng hỏi lại, híp lại hai mắt nhìn nữ tử trước mắt, con ngươi lạnh lùng bất tri bất giác hiện ra một phần oán hận, vì sao bị hưu nàng lại không phản kháng, vì sao nhận hết cực khổ cũng không oán giận, sự nhẫn nhịn của nàng, chấp nhận tất cả của nàng, giống như đang cười nhạo hắn
Phải chịu đựng nhiều như vậy, vì sao trên mặt của nàng vẫn có thần sắc thản nhiên như cũ, vẫn có thể bình tĩnh ứng đối.
Bất cứ sai lầm gì đều là nàng phải chịu, bị phạt cũng là nàng, nhưng là mỗi ngày sống trong phẫn hận lại là hắn. Lửa giận ngập trời trong lồng ngực, thủy chung chưa từng lui bớt, chỉ càng ngày càng bốc lên
“Nô tỳ không biết?” Vẫn là ngữ khí hèn mọn. Nhưng là cặp mắt trong trẻo kia lại dũng cảm nhìn thẳng hắn. Nàng quả thật không biết, quần áo nàng giặt xong hết rồi, liền quay cả nội y tiểu thiếp của hắn nàng cũng đều giặt thực sạch sẽ, nàng không nghĩ mình làm gì sai chuyện gì. Trừ phi hắn cố ý làm cho nàng có tội