Tiêu Cẩn Du sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, long bào màu vàng đẹp đẽ quý giả thể hiện ra khí thế uy nghiêm của hắn
“Đệ nói cái gì? Thay gả?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói
“Ân!” Tiêu Thanh Hàn tựa hồ không đem sắc mặt lạnh như băng của hắn để trong mắt, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, sau đó phun ra một hơi
“Hoàng huynh, Hân kêu huynh đừng nhúng tay vào!”
“Cái gì?” Tiêu Cẩn Du bật thẳng dậy khỏi long ỷ. Dùng sức vỗ vào bàn một cái, lực đạo mạnh tới mức làm cho cái bàn hơi run lên một chút “Cái gì kêu là đừng nhúng tay, bọn họ đem mặt mũi trẫm quăng đi đâu hả?”
Tiêu Thanh Hàn cầm ấm trà trên bàn, né người một cái, không vung ra một giọt trà nào…..
“Đây là tội khi quân, không phải bọn họ muốn làm gì thì làm!” Tiêu Cẩn Du âm thầm hừ lạnh một tiếng, thánh chỉ của hắn không phải đồ chơi. Hắn là Thiên Tử, sao có thể để người ta không coi hắn ra gì
“Hoàng huynh, huynh còn nhớ thánh chỉ viết như thế nào không?” Tiêu Thanh Hàn đặt xuống ấm trà trên tay về chỗ cũ, giương mắt nhìn gương mặt tuấn tú đang vặn vẹo của Tiêu Cẩn Du, thần sắc đạm nhạt
Tiêu Cẩn Du liếc hắn một cái, mặt mày nhăn nhó nói: “Đệ cho tưởng rằng trẫm già rồi sao, trẫm đương nhiên nhớ rõ, tứ hôn cho chi nữ Vân Hồng Đào”
“Vậy Hoàng huynh biết người Hân thú là ai không?”
Tiêu Cẩn Du lắc đầu, lại ngồi xuống, vẫn là một bụng bực tức “Trẫm không tới đó, làm sao biết người hắn thú là ai?”
Tiêu Thanh Hàn đạm nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm mở miệng
“Vân Hồng Đào chi nữ Vân Tâm Nhược”
“Đệ nói cái gì? Sao lại là chi nữ của Vân Hồng Đào?” Tiêu Cẩn Du hoàn toàn ngây ngốc. Nhìn Tiêu Thanh Hàn thần sắc bình tĩnh, tâm không khỏi lộp bộp một chút, đại hỏa chưa kịp bốc lên, đã biết vấn đề ở chỗ nào, chết tiệt, nếu hồi đại gả này có sai lầm gì, thì người mắc sai lầm lớn nhất là hắn chứ không phải ai khác, chính hắn
Lê Hân chết tiệt, Vân Thiển Y chết tiệt, Vân Hồng Đào chết tiệt, nhưng chết tiệt nhất cũng là chính bản thân hắn, điều này làm cho hắn không thể nào thừa nhận được, người khác có xấu hổ cũng không sao, nhưng hắn thì không được a, mặt mũi của hắn là của toàn bộ Thiên Trạch a
Tiêu Thanh Hàn cười nhạt, trong nụ cười có vài phần khó hiểu, đối với việc phách nguyệt tái hiện, hắn không định nói với Tiêu Cẩn Du, có một số việc, hiện tại hắn còn chưa chắc chắn, nếu để Hoàng huynh biết, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa
Mặc kệ Vân Thiển Y có phải chủ nhân phách nguyệt thật hay không, lấy tình cảm của Lê Hân đối với nàng ta, thì giữa hắn và Lê Hân chắc chắn đã xảy ra khúc mắc
Mà hắn, thật sự không muốn đoạt người yêu của người khác….
Mà chuyện phách nguyệt, tuy rằng hiện tại hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cũng mơ hồ biết được vài phần, hắn có cảm giác, khối bảo thạch hình nguyệt nha trong tay Vân Thiển Y tuy rằng có liên quan tới phách nguyệt, nhưng không phải là phách nguyệt thật sự, nhưng nếu vậy rốt cuộc nó là cái gì? Hiện tại còn nhiều điều hắn chưa rõ, nên chỉ có thể yên lặng xem xét
Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía phương xa……
Đôi mắt trong như nước, sâu không thấy đáy, làm người ta không thể nắm giữ được gì, vạt áo trên người bay lất phất, như mây trắng phiêu dật, cứ như vậy lặp đi lặp lại, một tầng bạch sắc mỏng manh