“Y nhi a!……” Vân Hồng Đào thở dài một hơi , nhìn dung mạo nữ nhi cùng vong thê giống nhau như đúc , lại có chút thương cảm
“Con cùng Nương con lớn lên quả thực giống nhau như đúc , tính nết cũng giống nhau , Nương con qua đời sớm , cha đem toàn bộ tình yêu của cha đặt lên người con . Nhìn con càng lúc càng lớn , trở thành Tài nữ nổi danh Hoàng thành , cha thực vui mừng cũng thực kiêu ngạo . Mỗi lần nhìn con , cha lại nhớ tới nương con , cho nên mới đầu , cha là luyến tiếc con . Muốn đợi con lớn lên chút nữa , mới bằng lòng cho con thành thân . Nhưng là ai ngờ được…..”
Hắn nhìn nữ nhi một cái thật sâu , Vân Thiển Y nước mắt đã rơi đầy mặt
“Y nhi, con thật sự thích Thanh Hàn Quốc sư sao?” Đột nhiên hỏi một câu , làm cho Vân Thiển Y tim muốn ngừng đập , sắc mặt càng thêm tái nhợt , môi nàng không ngừng mấp máy , nhưng là không nói ra được câu nào . Cuối cùng lại hoảng sợ nhìn Vân Hồng Đào . Nguyên lai…..cha đã biết hết
Vân Hồng Đào từ ái cười nhìn nữ nhi , ý muốn nàng thả lỏng ra. Tiếp tục nói:
“Ta là cha con , trong lòng con nghĩ gì cha lại không biết sao? Hai năm trước ,từ lúc con mười bảy tuổi lần đầu nhìn thấy hắn , mỗi lần có người tới cầu hôn , con liền giả bệnh , đóng cửa không ra , mỗi lần cha hỏi con về các công tử tới cầu hôn , con luôn tìm đủ lý do cự tuyệt . Vì thế , cha theo ý con cự tuyệt người khác , Y nhi…..con cho là cha không biết sao?”
“Cha, nữ nhi thật sự xin lỗi cha!” Vân Thiển Y đột nhiên thất thanh khóc rống lên
Vân Hồng Đào vỗ nhẹ vào vai nữ nhi , nhìn lên bức tranh nữ nhân trên tường . Ngữ khí ôn nhu từ ái , tiếp tục nói “Nương con lúc còn sống , ước vọng lớn nhất là huynh muội hai người các con có thể hạnh phúc , cha đã từng đáp ứng với nàng , tìm cho hai con một hôn nhân hạnh phúc , cho nên , chỉ khi nào con nguyện ý , cha mới đem con gả ra ngoài , nếu con có một tia miễn cưỡng , cha cho dù dùng hết mạng già này , cũng sẽ không đồng ý . Mấy năm nay, con không vừa mắt người nào , chỉ chung tình với Quốc sư , nhưng Quốc sư là người đã sớm có mệnh định chi thê , hơn nữa liên quan tới toàn bộ Thiên Trạch , cha sao có thể yên tâm để con tiếp tục si mê điều không nên như vậy….có lẽ…..”
“Không!” Hắn còn chưa nói xong , Vân Thiển Y đã có chút điên cuồng đánh gãy lời hắn , nàng biết cha muốn nói gì , Thanh Hàn quốc sư chính là giấc mộng của mìn , nàng không muốn đánh nát nó a…..Nếu một khắc trước nàng không biết tình cảm của mình đến mức nào , thì thời khắc này đã hoàn toàn rõ ràng
“Cha , nữ nhi biết Thanh Hàn Quốc sư có mệnh định chi thê , nhưng là nữ nhi đã dính vào sâu quá rồi , không thể rút ra được nữa, nếu nữ nhi vẫn chưa gả , có lẽ vẫn có cơ hội , cho dù là một thân phận thiếp nhỏ bé , nữ nhi cũng nguyện ý” Nàng không ngừng khóc thút thít , nhìn Vân Hồng Đào “Nhưng nếu nữ nhi đã gã đi , như vậy đã không còn cơ hội , như vậy nữ nhi tình nguyện….tình nguyện…..”
Nói xong , Vân Thiển Y đâm thẳng vào bức tường
“Y nhi!” Vân Hồng Đào hoảng sợ hô to một tiếng , vội vàng chạy lại kéo ngược Vân Thiển Y lại , trái tim thiếu chút nữa ngừng đập . Nữ nhi cũng thê tử của hắn cá tính cương liệt giống nhau , đã yêu ai là yêu cả đời . Hắn phải làm như thế nào mới tốt đây
“Y nhi đừng vội , vi phụ sẽ nghĩ biện pháp…..” Vân Hồng Đào dỗ dành nữ nhi đang khóc nức nở trong lòng . Trong mắt âm thầm cân nhắc
Nghĩ biện pháp , có biện pháp nào? Vân Thiển Y rưng rưng đôi mắt , trong mắt hiện lên một tia áy náy
Vì thế khóc càng thương tâm. Trên mặt xám trắng thể hiện sự tuyệt vọng , Thanh Hàn quốc sư , ta thật sự không có cơ hội sao?
Trấn an tốt Vân Thiển Y , Vân Hồng Đào cầm thánh chỉ , trầm tư thật lâu , đột nhiên ánh mắt toát ra một chút tinh quang , nhìn sang Vân Thiển Y cười một cái