“Ai đang bắt nạt cục cưng của ta?” Xa xa truyền đến một giọng nói tức giận, như tiếng sét đánh dọa Vân Thiển Y và Tri Dung sắc mặt trắng bệch. Giọng nói này, bọn họ biết, là hoàng thượng.
“Hoàng bá bá…” Cục cưng vừa thấy Tiêu Cẩn Du xuất hiện, những hạt nước mắt rơi càng nhiều.
Tiêu Cẩn Du đi tới, vạt áo minh hoàng không ngừng bay lên, hắn nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, mới nghe hắn đã biết là tiếng khóc của cục cưng. Ai dám bắt nạt cục cưng mà hắn yêu thương tận xương, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó. Khi hắn nhìn thấy đứa nhỏ đang khóc đến khó thở kia, đau lòng khiến hắn cắn chặt răng lại.
“Hoàng bá bá….” Cục cưng dùng đôi chân ngắn nho nhỏ chạy đến bên Tiêu Cẩn Du. Tiêu Cẩn Du cúi người xuống, ôm chặt thân thể nho nhỏ đang không ngừng run run kia, đau lòng vỗ nhẹ đôi vai nhỏ bé, an ủi, “Không khóc, cục cưng không khóc, Hoàng bá bá ở đây.”
“Ô…. Hoàng bá bá, cục cưng rất đau khổ.” Hắn càng khóc càng thương tâm. Ở trong trí nhớ của Tiêu Cẩn Du, đứa nhỏ này rất ít khóc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bé khóc nhiều như vậy.
“Ai làm?” Hắn liếc nhìn bốn phía, khi nhìn đến chủ tớ Vân Thiển Y, tức giận đến nỗi hận không thể giết chết nữ nhân này ngay lập tức, hại cửu đệ muội của hắn chưa đủ, còn muốn hại cháu của hắn.
“Có phải các ngươi hay không?” Hắn thở sâu, giọng nói bình tĩnh, trong mắt lại có một ngọn lửa đang cháy vô cùng lớn.
“Ta… Ta….” Vân Thiển Y ngã ngồi trên mặt đất, căn bản không biết tại sao đứa nhỏ này lại kêu Hoàng thượng là Hoàng bá bá, nàng bỗng nhiên trợn to mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của đứa nhỏ kia, cùng với khuôn mặt tuyệt sắc trong trí nhớ, là hắn? Là hắn….
“A ô….” Một loạt tiếng sói tru vang lên.
Cục cưng ở xa đang từ từ đến gần kia, nước mắt không ngừng rơi.
“Phụ thân…. Phụ thân….” Hắn khóc, giãy dụa tụt xuống khỏi lòng Tiêu Cẩn Du, bước chân nhỏ, vươn tay nhỏ, chạy hướng bóng trắng kia.
“Phụ thân….” Bỗng nhiên, hắn vấp phải một hòn đá, ngã lăn trên đất.
Tiêu Thanh Hàn bình thản đứng lại, thân mình cũng không đi về phía trước đỡ cục cưng, nhưng đáy mặt lại rõ ràng hiện lên sự đau lòng. Mà Lang Vương trực tiếp chạy lên, liếm khuôn mặt xinh đẹp bị lấm bẩn của cục cưng, cục cưng nhìn thân mình cao lớn của Tiêu Thanh Hàn, cái miệng mếu máo.
Tiêu Cẩn Du nhìn đứa nhỏ ngã sấp xuống, vội vàng hô một tiếng: “Cục cưng.”
Mà cục cưng tự mình bò dậy, nhìn Tiêu Thanh hàn, tiếp tục chạy về phía hắn, khi chạy tới bên người Tiêu Thanh Hàn, ôm lấy chân hắn. Ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói nho nhỏ vô cùng đáng thương.
“Phụ thân.”
Tiêu Thanh Hàn xoay người ôm lấy con, thời gian ba năm vẫn chưa lưu lại dấu vết gì trên mặt hắn, mà càng khiến cho hắn có càng trở nên thành thục, khí thế uy nghiêm, khuôn mặt tuyệt mĩ, cực kì trầm tĩnh, hắn dùng ngón tay lau vết bẩn trên mặt con, đứa bé khóc khiến khuôn mặt đều sưng đỏ cả lên, hắn không ngừng hít mũi, ôm cổ của phụ thân hắn, nức nở khóc lên.
Trong mặt Tiêu Thanh Hàn hiện lên ánh sáng đỏ, nhìn về phía Vân Thiển Y, nhìn đến nỗi Vân Thiển Y chỉ muốn ngất xỉu, đáng tiếc nàng vẫn tỉnh táo, nhìn ánh mắt chỉ trích từ bốn phía, nàng không bao giờ nghĩ rằng đứa nhỏ này lại không phải là con của Lê Hân mà là của Thanh Hàn Quốc sư.
“Phụ thân, phụ thân,…” Tiếng khóc của đứa nhỏ không ngừng truyền ra khiến cho người lớn tâm đều đau.
Tiêu Thanh Hàn vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lên, “Ngã đau?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn nhận nhận ra sự đau lòng trong đó.
“Không phải.” Cục cưng lắc đầu, “Phụ thân nói cục cưng là tiểu nam tử hán, ngã sấp xuống phải biết tự mình đứng lên, nên cục cưng không đau.”
“Vậy tại sao lại khóc?” Tiêu Thanh Hàn lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ, hỏi.
“Phụ thân….” Nước mắt đứa nhỏ lại rơi.