Mục lục
Vân Long Phá Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tâm Nhược nhìn thấy ý xin lỗi trong mắt Tiểu Tức, hướng nàng lộ ra một chút ý cười, như gió mùa thu thổi qua hồ nước tĩnh lặng, thản nhiên ninh đạm, lại giống như trời xanh tươi đẹp mùa xuân. Bình tĩnh, thực thuần, thực tĩnh, nhưng cũng mang theo một tia bi thương

“Không sao, Tiểu Tức, không cần nói gì nữa” Nàng nhìn hướng Phương đại nương, lại nói với Tiểu Tức, Phương đại nương tránh trái tránh phải, không dám đối mặt với cặp mắt như nhìn thấu tất cả kia của Vân Tâm Nhược

Lê Hân mắt lạnh nhìn Vân Tâm Nhược, ánh mắt lộ ra hàn ý thị huyết, nhìn nàng vừa rồi trên mặt lộ ra ý cười thống khổ, lồng ngực tức giận như muốn nổ mạnh, hung hăng phát ra

“Nguyên lai, Vân tam tiểu thư, hạ đường phụ của Bản tướng quân, còn có cái ham mê là thích làm việc trộm cắp”

Vân Tâm Nhược nghe ra hắn châm chọc nàng, ánh mắt trong suốt không nhìn ra vui buồn, chỉ là thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói.: “Tướng quân còn muốn ta nói gì nữa? Không phải ngài cho rằng mọi chuyện đã sáng tỏ, không thể giải thích gì nữa sao?”

Vẻ mặt lạnh nhạt không sợ hãi kia, một thân ngông nghênh kia, một câu trào phúng rõ ràng kia. Làm cho Lê Hân sải bước đi tới hướng nàng, vươn tay, mâu sắc ám trầm, ánh mắt như mang theo nồng đạm hỏa diễm, chỉ cần xuống tay sẽ có thể bóp nát nàng

“Ý của ngươi hết thảy đều là do Bản tướng quân sai người làm sao?” Gằn từng tiếng , gương mặt cứng rắn càng thêm ma mỵ, thanh âm lạnh như gió tháng mười một, Phương đại nương cùng Tiểu Tức không khỏi run lên một chút

“Không lẽ không phải sao?” Nghe vậy, Vân Tâm Nhược cười lạnh. Chân tướng là cái gì, đối với hắn mà nói quan trọng sao? Hắn đã sớm định tội nàng. Cho dù nói hay không nói, làm gì đi nữa, lỗi vẫn là ở nàng

“Ngươi thực to gan. Bản tướng quân còn không ti bỉ đến mức đó” Lê Hân giống như một con sư tử tức giận, đại chưởng vung lên, trong lúc nhất thời tiếng trả lời như vỡ tan, tóc giống như bị cuồng cũ quất tới, bay loạn, khuôn mặt tuấn mỹ cũng hơi hơi có chút vặn vẹo

Tiểu Tức bị dọa tới mức ngã xuống đất, Phương đại nương cũng không kém chút nào, sắc mặt trắng bệch, ngay cả miệng cũng run run. Hô hấp cũng bắt đầu dồn dập

Bộ dạng hiện tại của Tướng quân, thật sự rất đáng sợ, nàng hối hận, thật sự hối hận giúp Hồng phu nhân làm chuyện này, kỳ thật phòng bếp căn bản không thiếu thứ gì, những gì nàng vừa nói hết thảy đều là giả, là Hồng phu nhân kêu Đông Hương đưa cho nàng mười lượng bạc, kêu nàng cố ý làm như vậy. Một cái tiện tì, tất nhiên không thể so sánh cùng Hồng phu nhân, nhưng là nàng không nghĩ tới, sẽ làm Tướng quân tức giận lớn như vậy. Trong trí nhớ của nàng, Tướng quân tuy rằng cũng từng nổi giận, nhưng là chưa bao giờ lớn tới mức này, giống như muốn hủy thiên diệt địa

Nàng phải làm sao bây giờ? Nếu điều tra ra tất cả là nàng nói dối, nàng có thể sống sót rời đi sao?

Vân Tâm Nhược mắt mạnh nhìn tro bụi bay loạn trong phòng, gỗ vụn bay đầy phòng, nàng hơi hơi cúi hạ hai mắt, không biết một lát nữa, mạng của nàng có phải hay không sẽ giống cái bàn kia, biến mất chỉ trong chốc lát.

Cằm đột nhiên bị người khác cầm lấy, lạnh như băng cùng lửa hận cuồng liệt của nam tử lập tức truyền vào lòng nàng, thanh âm xương cốt vang lên, làm cho hai mắt vốn trong trẻo của nàng đột nhiên toát ra đau đớn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK