Màn đêm buông xuống cũng là lúc siêu trộm hành nghề, Cố Ngữ Yên cảm thán, cảm giác hoài niệm xưa cũ, lâu lắm rồi nàng mới đeo mạn che mặt, nửa đêm trèo lên nóc nhà người khác ngắm trăng.
Nhớ lại một chút sự kiện ban chiều, nàng và Tiêu Huyền đang định đến hồ ngắm liễu rủ, ra sông bắt cá nướng ăn thì Mạc Lục Diệp hùng hổ đi đến, khí thế phừng phừng.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt say đắm đến…buồn nôn.
Mạc Lục Diệp cầm viên Thủy Dạ Minh Châu đang phát ra ánh sáng màu xanh thuần khiết trên tay đưa đến trước mặt Cố Ngữ Yên, dịu dàng hỏi.
“Ngữ Yên, nàng có thích viên Thủy Dạ Minh Châu này không?”
Cố Ngữ Yên là người thẳng thắn, thích thì sẽ nói thích, không thích nhưng có lợi thì cũng sẽ nói thích, thế là nàng thành thật gật đầu.
Mạc Lục Diệp thấy vậy thì vui mừng, điệu bộ tra nam dụ dỗ cô nương nhà lành tiếp tục nói.
“Ngữ Yên, tối nay ta có thể mời nàng đến phủ dùng bữa hay không? Chỉ cần nàng đồng ý viên Thủy Dạ Minh Châu này sẽ là của nàng.”
Nghe đến đây thì Tiêu Huyền đã tức đến nổ bình giấm, tên tam hoàng tử này là chán sống rồi, ngang nhiên đứng trước mặt hắn, dụ dỗ lão bà chưa qua cửa của hắn.
Nhưng bản thân là một chính nhân quân tử việc quan trọng trước mắt là kéo vương phi của hắn tránh xa tên Mạc Lục Diệp kia ra, còn việc phóng hỏa đốt hoàng tử phủ thì tính sau.
Thế là Tiêu Huyền không nói lời nào, nhanh như cắt bế bổng Cố Ngữ Yên lên rồi thi triển khinh công, trong nháy mắt đã cách xa chỗ Mạc Lục Diệp đang đứng tám trăm tám mươi tám trượng.
Một phút hồi tưởng đã qua, buổi chiều nàng không đáp ứng đến hoàng tử phủ dùng bữa tối nhưng mà nàng rất sẵn lòng nửa đêm đến trộm đồ.
Dù sao Mạc Lục Diệp hắn cũng có ý tặng viên Thủy Dạ Minh Châu kia cho nàng, có đúng không? Mà thôi kệ, nàng cứ mặc định như vậy là được.
Cố Ngữ Yên làm việc rất chuyên nghiệp, là một người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề nên nàng rất nhanh liền thành công lẻn vào tam hoàng tử phủ.
Nhưng mà phủ hoàng tử cũng không có nhỏ, viên Thủy Dạ Minh Châu, tên Mạc Lục Diệp sẽ để nó ở đâu?
Cố Ngữ Yên nhanh chóng liệt kê ra một số địa điểm cần hỏi thăm, đầu tiên là khố phòng, thứ hai là thư phòng, thứ ba chính là phòng ngủ.
Nàng thân thủ nhanh nhẹn, ẩn nấp, tránh né thị vệ.
Cố Ngữ Yên nhìn thấy một gian phòng còn sáng đèn, cũng không biết là phòng gì nên nàng bèn phi thân lên mái nhà, tiện tay dở ngói nhìn xuống phía dưới.
Trong phòng lúc này là một cảnh tượng mà trẻ em dưới mười tám tuổi không nên xem.
Mạc Lục Diệp đang rất cần mẫn cày cấy, nằm trên giường lúc này là…ừm chắc là một tiểu thiếp của hắn, đang ngân nga bài ca a ă â mà không có b c d đ một cách kiều mỵ.
Sau một khắc lắng đọng, Cố Ngữ Yên chợt nhớ ra bản thân là một công dân gương mẫu, nàng còn có chính sự phải làm, hơn nữa nàng nhớ rõ nàng ở Thiên Tinh giới chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.
Xem thì cũng xem rồi, không còn gì ngạc nhiên nên…tiếp tục hành nghề.
Phòng ngủ, loại.
Cố Ngữ Yên tiếp tục hỏi thăm các gian phòng khác trong tam hoàng tử phủ.
Rất nhanh nàng đã đến được một nơi cực kỳ hấp dẫn, khố phòng.
Nhìn những món đồ trân châu, phỉ thúy, vàng ngọc sáng lấp lánh, Cố Ngữ Yên nở một nụ cười lương thiện.
Những món báu vật này nếu mang đi bán giá trị cũng không nhỏ, nói không chừng còn đủ cho nàng mở thêm vài cửa tiệm y phục mới.
Mạc Lục Diệp đúng là không hổ danh con cháu hoàng thất, tam hoàng tử Mạc Ly quốc, gia tài tích góp thật tốt.
Cố Ngữ Yên nhanh chóng dạo một vòng khố phòng, đáng tiếc viên Thủy Dạ Minh Châu không có ở đây.
Nàng trong lòng có chút thất vọng nên bèn nhanh tay chuyển hết châu báu trong khố phòng vào không gian huyễn tưởng để quên đi nỗi buồn.
Tiếp đến là thư phòng, viên Thủy Dạ Minh Châu được đặt ngay ngắn trên một kệ sách.
Cố Ngữ Yên đang định vươn tay lấy minh châu về thì một bàn tay khác đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn rất nhanh đoạt được Thủy Dạ Minh Châu.
Cố Ngữ Yên nhanh như cắt bắt lấy cổ tay của đối phương, người này cũng không chịu thua nhanh chóng xoay ngược cổ tay thoát khỏi kìm kẹp của Cố Ngữ Yên.
Hai người so chiêu trong thư phòng, gây ra động tĩnh thu hút thị vệ tuần tra.
Cả hai nhanh chóng theo đường cửa sổ phi thân ra bên ngoài, khi đã rời tam hoàng tử phủ một đoạn.
Cố Ngữ Yên không lãng phí một giây phút nào, ngay tức khắc tấn công về phía đối phương để đoạt lại Thủy Dạ Minh Châu.
Hai người giao đấu không phân thắng bại, viên Thủy Dạ Minh Châu cứ từ tay người này chuyển sang tay người khác, lặp đi lặp lại không ngừng.
Cố Ngữ Yên gọi Tiểu Phượng, Tiểu Hổ và Trứng Gà ra trợ lực, ba đánh một không chột cũng què, nàng không dùng ba, nàng dùng bốn đánh một.
Cố Ngữ Yên không tin là nàng không lấy được viên Thủy Dạ Minh Châu kia.
Nam nhân mang bịt mặt đen, đứng phía đối diện, trên tay hắn lúc này đang cầm viên minh châu, lên tiếng.
“Cô nương, lấy đông đánh lẻ không phải hành động của quân tử.”
Cố Ngữ Yên gật đầu đồng ý, nàng đáp.
“Đáng tiếc, ta là nữ nhân không phải quân tử.”
Ngay lúc này một giọng nói thập phần quen thuộc vang lên.
“Yên nhi.”
“Tiêu Huyền.”
Huyền Vương bộ dạng thong dong đi tới, cho dù Cố Ngữ Yên có dùng mạn che mặt, trùm kín mái tóc thì hắn cũng dễ dàng nhận ra nàng.
“Nàng sao lại ăn mặc như vậy?” Tiêu Huyền nhíu mày.
“Đi trộm.”
“Còn chàng, sao lại ở đây?”
“Ta đi phóng hỏa đốt nhà.”
Lời Tiêu Huyền vừa dứt thì phủ tam hoàng tử đột nhiên rực lửa, trở thành phủ viện sáng nhất đêm nay của kinh thành.
Danh Sách Chương: